Edit: Lune
Công việc của Quý Miên kết thúc sớm hơn dự kiến một tuần.
Trước khi lên máy bay trở về, xuất phát từ tâm lý khó nói rõ nào đó mà anh không nói cho Tạ Hành biết mình sắp về.
Chuyến bay lúc 11 giờ trưa, Quý Miên đến nơi lúc 3 giờ chiều, biết Tạ Hành không có nhà nên anh cũng không về nhà mà đến thẳng trường Tạ Hành đang làm việc luôn.
Vào giờ nghỉ dài giữa hai tiết, sau khi những sinh viên học tiết đầu ra ngoài rồi, anh mới tìm đến một giảng đường nào đó trong tòa nhà giảng dạy.
Trong thời gian nghỉ giải lao 20 phút, sinh viên lần lượt đi vào.
Tiết học cuối cùng của buổi chiều là tiết giảng bài, trong giảng đường có hàng trăm người ngồi cùng nhau, không ai biết ai.
Quý Miên tìm đại một chỗ ngồi ở hàng sau. Hôm nay anh mặc đồ khá thoải mái, qua mười năm rồi mà khuôn mặt anh vẫn chẳng có gì thay đổi nên ngồi lẫn giữa đám sinh viên không hề có chút lạc lõng nào.
Chẳng qua vẻ ngoài và phong thái của anh lại quá nổi bật, chói mắt, khiến các sinh viên xung quanh liên tục hướng ánh nhìn dò xét về phía này.
Anh ghé xuống bàn, cảm thấy hơi hoài niệm cuộc sống đại học của mình.
"Cậu gì ơi, cậu không phải sinh viên trong viện bọn mình đúng không?" Một bạn nam ngồi bên cạnh chủ động bắt chuyện: "Hình như tớ chưa gặp cậu bao giờ."
Người này cũng thuộc kiểu quảng giao, phần lớn mọi người trong viện dù không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/3676525/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.