Đối với Ngôn Tư Mộ, việc mặc đồ đẹp, trang điểm tỉ mỉ rồi đăng lên mạng xã hội là chuyện bình thường, phong cách hoạt bát tinh nghịch kia cũng rất giống tính tình của cô, nhưng cuộc hẹn vào Giáng sinh thì mang một ý nghĩa đặc biệt khác.
Cuộc gọi của Trần Mặc đã đến đúng như dự đoán, Ngôn Tư Mộ bâng quơ trả lời, chỉ tập trung vào ngón tay. Khi mới nói được nửa câu với anh, cô chợt nhắc thợ làm móng hãy thay hình trang trí.
Đương nhiên Trần Mặc biết kế hoạch của cô.
Cô muốn hẹn hò với người khác, thậm chí còn vui vẻ đi làm móng.
Trong khoảng thời gian này anh không vội vàng xuất viện, mong chờ Ngôn Tư Mộ qua thăm. Nhưng Ngôn Tư Mộ nói được làm được, không đến là không đến thật, hôm nay cô còn cập nhật tin này lên vòng bạn bè, Trần Mặc hơi hoảng hốt.
Vào mấy dịp lễ trong nhiều năm qua, Ngôn Tư Mộ luôn năn nỉ anh đi cùng, lần này lại âm thầm đồng ý lời mời của người khác, thậm chí còn trắng trợn đăng thông báo lên vòng bạn bè.
“Mộ Mộ, anh xuất viện rồi.” Trong lời nói của anh mang theo hàm ý nào đó.
Ngôn Tư Mộ thuận miệng đáp: “À, chúc mừng anh.”
Cô trả lời ngắn gọn qua loa giống hệt một người bạn bình thường, cứ như không quan tâm đến suy nghĩ của người ở đầu dây bên kia.
Một lần nữa, người đàn ông không bao giờ sợ hãi trong việc giao tiếp lại cảm thấy ngôn từ của mình sao mà vụng về quá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-len-ngoi/3727337/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.