Mộ Mộ…
Trong ấn tượng của Ngôn Tư Mộ, dường như không một ai gọi cô như vậy.
Người chưa quen biết dùng tên đầy đủ, người quen biết hơn một chút sẽ bỏ phần họ gọi “Tư Mộ”, người thân thiết thì sẽ “Thiểu Thiểu”.
Hóa ra tên của cô còn một cách gọi lãng mạn hơn, êm tai hơn, là… Mộ Mộ.
Ở một góc Trần Mặc không thấy, Ngôn Tư Mộ sờ sờ tai, nhiệt độ nóng như lửa đốt.
Cô suýt không nhịn được mà thổ lộ tình cảm của mình cho anh biết.
Nhưng vừa nghĩ tới tính cách từ tốn của Trần Mặc, cô lo lắng, nếu mình vội vàng quá, khiến anh sợ chạy mất thì phải làm sao?
Không sao, cô đã trưởng thành, được quyền tự do thể hiện tình cảm, mọi việc đều có thể từ từ giải quyết.
Trong năm cuối cấp, cô quay cuồng trong việc học hành, không thể dành nhiều thời gian cho Trần Mặc. Cô tập trung toàn lực vào việc học, vì chỉ khi trở thành một người tốt hơn, cô mới trở nên xứng đáng với những người ưu tú hơn.
Nhiều người ngưỡng mộ cô vì được sinh ra ở một tầng lớp cách biệt mọi người, nhưng Ngôn Tư Mộ không nghĩ vậy, chí ít thì trong nhóm mà cô tiếp xúc vẫn có vô số người tài giỏi hơn cô. Là người thừa kế của nhà họ Ngôn, anh trai vẫn không quản khó khăn trau dồi thêm các kỹ năng, tốn không biết bao nhiêu thời gian, cũng như phải nỗ lực gấp đôi, gấp trăm lần người khác.
Chưa kể người trong lòng cô cũng giỏi giang như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-len-ngoi/3720546/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.