Vào ngày thứ mười lăm của kỳ nghỉ, gia sư phụ đạo của Ngôn Tư Mộ đổi về Trần Mặc.
Trần Mặc chủ động đề nghị dạy kèm cho cô, sao Ngôn Tư Mộ có thể từ chối được? Cô chuẩn bị từng bước đệm cho học sinh giỏi kia, sau đó tặng một phần quà đã mua sẵn, cuối cùng cô nói mình không cần phụ đạo nữa.
Khúc Minh Dịch hỏi cô có phải mình đã làm sai gì không, cô khéo léo giải thích rõ nguyên do, Khúc Minh Dịch nói có thể sửa theo phương pháp dạy mà cô muốn.
Không biết anh ta thật sự nghe không hiểu hay giả vờ không hiểu, từ trước đến nay Ngôn Tư Mộ chưa bao giờ nghĩ học sinh giỏi lại có thể khó đối phó như vậy. Quan điểm vững chắc trong lòng cô hiếm khi thay đổi, Khúc Minh Dịch không hợp làm giáo viên, ít nhất thì bây giờ không hợp, đừng lãng phí thời gian của đôi bên.
Hai ngày sau, cô và Trần Mặc đã tự xử lý xong chuyện của mình, gặp lại nhau đã là tháng Tám.
Khi Trần Mặc cầm đề cương tới cửa, Ngôn Tư Mộ đang ngồi trên ghế lười, giơ một tay lên, tay khác cầm điện thoại chụp ảnh. Cửa mở ra, đập vào mắt anh là cảnh tượng như thế.
“Cộc! Cộc!”
Anh ra sức gõ cửa để tạo tiếng động khiến Ngôn Tư Mộ chú ý.
Người nọ liếc thoáng qua rồi quay đầu lại, tiếp tục chụp: “Anh tới rồi, vào đi.”
“Sao không đóng cửa?” Anh hỏi. Ngôn Tư Mộ thuận miệng đáp: “Thì anh sẽ đến mà?”
“Trước đây cũng vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-len-ngoi/3719995/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.