Khuya hôm đó.
Sau một đêm Đàm Khanh đã bị lật qua lật lại, khóc đến khàn cả họng, còn chưa ngoan ngoãn đi ngủ, mà đỏ mắt yêu cầu nhất định phải sờ sờ lông đuôi của Phượng Hoàng.
Cuối cùng của cuối cùng.
Vẫn sờ được lông đuôi của Phượng Hoàng đã mong nhớ nhiều năm.
Đồng thời thơm ngào ngạt ôm cái đuôi Phượng Hoàng, cảm nhận lò sửa thiên nhiên mà ngủ thẳng cẳng trong đêm mưa.
Đảo mắt đã tới ngày biểu diễn trong lễ tốt nghiệp lớp lá của Đàm Kỷ Kỷ.
Nhà trẻ đã sớm gửi thiếp mời cho Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh, còn đặc biệt gọi điện thoại đến nhiệt tình hỏi thăm bọn họ có thể tham gia hay không.
Đàm Khanh còn hưng phấn hơn cả mình nghĩ, lăn qua lộn lại cả một đêm vẫn không ngủ được.
Lăn qua lăn lại lăn hơn nửa đêm.
Cuối cùng bị Hạ Minh Ngọc kéo vào trong lòng, xoa nhẹ trên lưng hai cái, thấp giọng: "Đàm Khanh, nếu em không muốn ngủ, chúng ta sẽ làm chuyện khác."
Đàm Khanh lập tức co rụt cả người hồ ly lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng Hạ Minh Ngọc: "Không được không được, ngày mai em còn phải ngồi nữa! Không thể để mông đau được!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Dường như Hạ Minh Ngọc có chút không vui lắm, nhưng lại giống như không có, vỗ về dỗ dành Đàm Khanh một hồi: "Vậy thì ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Đàm Khanh ngoan ngoãn gật đầu: "Ờm."
Nhưng mà qua mấy phút.
Đàm Khanh lại ủi ủi, mở to mắt quấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-doc-ac-online-nuoi-con/3543015/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.