Sau một đêm Đàm Khanh đã bị lật qua lật lại, khóc đến khàn cả họng, còn chưa ngoan ngoãn đi ngủ, mà đỏ mắt yêu cầu nhất định phải sờ sờ lông đuôi của Phượng Hoàng.
Cuối cùng của cuối cùng.
Vẫn sờ được lông đuôi của Phượng Hoàng đã mong nhớ nhiều năm.
Đồng thời thơm ngào ngạt ôm cái đuôi Phượng Hoàng, cảm nhận lò sửa thiên nhiên mà ngủ thẳng cẳng trong đêm mưa.
Đảo mắt đã tới ngày biểu diễn trong lễ tốt nghiệp lớp lá của Đàm Kỷ Kỷ.
Nhà trẻ đã sớm gửi thiếp mời cho Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh, còn đặc biệt gọi điện thoại đến nhiệt tình hỏi thăm bọn họ có thể tham gia hay không.
Đàm Khanh còn hưng phấn hơn cả mình nghĩ, lăn qua lộn lại cả một đêm vẫn không ngủ được.
Lăn qua lăn lại lăn hơn nửa đêm.
Cuối cùng bị Hạ Minh Ngọc kéo vào trong lòng, xoa nhẹ trên lưng hai cái, thấp giọng: "Đàm Khanh, nếu em không muốn ngủ, chúng ta sẽ làm chuyện khác."
Đàm Khanh lập tức co rụt cả người hồ ly lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng Hạ Minh Ngọc: "Không được không được, ngày mai em còn phải ngồi nữa! Không thể để mông đau được!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Dường như Hạ Minh Ngọc có chút không vui lắm, nhưng lại giống như không có, vỗ về dỗ dành Đàm Khanh một hồi: "Vậy thì ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Đàm Khanh ngoan ngoãn gật đầu: "Ờm."
Nhưng mà qua mấy phút.
Đàm Khanh lại ủi ủi, mở to mắt quấy rối người bên cạnh: "Hạ Minh Ngọc Hạ Minh Ngọc, ngày mai em sẽ là ba ba đẹp nhất cả trường sao?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc day trán, sau đó đưa tay sờ đầu Đàm Khanh: "Đúng."
Đàm Khanh ôm lấy Hạ Minh Ngọc: "Vậy nhóc con sẽ là nhóc con đáng yêu nhất trường đúng không nha?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Đàm Khanh còn đang giày vò: "Ngày mai anh nhớ mặc đẹp trai một chút đó, không được mặc đồ tây đen! Đồ tây đen giống tiếp thị bảo hiểm lắm."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc không thể nhịn được nữa, bật đèn tường ra, ôm Đàm Khanh lên đi vào phòng tắm.
Tiếng nước mở lại ngừng.
Lúc đi ra, hai cánh tay Đàm Khanh đã tên rần, đau nhức khoác lên trên vai Hạ Minh Ngọc.
Môi cũng bị cắn sưng lên, giống như là nhóc đáng thương vừa bị ngược đãi xong.
Nhóc đáng thương tủi thân được đặt lên giường, đắp kín chăn mền lẩm bẩm mắng người đàn ông đang leo lên một bên khác.
Mắng một hồi, cuối cùng buồn ngủ tự giác chui vào lòng người đàn ông kia.
Ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Thời tiết hôm tổ chức buổi biểu diễn rất tốt.
Cuối mùa xuân, thành phố J hiếm thấy có mọt ngày không nắng gắt như vậy.
Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc đều ngồi ở hàng thứ nhất, ở vị trí chính giữa.
Trên mặt bàn trước chỗ ngồi bày nước và một túi khoai tây chiên, một túi bánh phô mai, một đĩa đầy dâu tây và anh đào.
Phụ huynh đi vào đây ngoại trừ Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc, còn có cha mẹ của toàn bộ lớp lá, có phụ huynh lớp khác đăng kí đến tham quan, cùng với một số lãnh đạo nhà trường.
Toàn bộ đại sảnh của nhà hát lớn đều tràn ngập bầu không khí xã giao lịch sự nhã nhặn của giới thượng lưu.
Chỉ có Đàm Khanh đang nghiêm túc nhai khoai tây chiên rộp rộp.
Không chỉ ăn hết túi của mình, còn duỗi tay ra lấy túi trước mặt Hạ Minh Ngọc, thậm chí còn liếm liếm môi: "Oa, của anh là vị dưa leo sao, Khanh Khanh siêu thích ăn khoai tây chiên vị dưa leo!"
Hạ Minh Ngọc cầm khoai tây chiên lên, đang định xé ra đưa cho Đàm Khanh.
Vừa vươn tay.
Một cô bé buộc tóc hai bên, mặc đồ biểu diễn đột nhiên lanh lợi chạy tới trước mặt hai người.
Nhìn qua cũng chỉ có bốn năm tuổi, làn da rất trắng, đôi mắt thật to, vừa nhìn liền biết lớn lên chắc chắn sẽ là mỹ nữ.
Cô bé nhìn xung quanh một vòng, đứng cách Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc một bàn, rất cố gắng nhón chân lên, giọng nói trong trẻo: "Xin hỏi hai chú là hai ba ba của bạn Đàm Mặc sao?"
Đàm Khanh lén lút lấy khoai tây chiên từ trong tay Hạ Minh Ngọc, cảnh giác nhìn thoáng qua cô nhóc trước mặt, sau đó bảo vệ khoai tây chiên của mình: "Đúng thế."
Ánh mắt của cô bé căn bản không đặt ở trên khoai tây chiên.
Nhìn Đàm Khanh một chút, lại nhìn Hạ Minh Ngọc một chút, ưỡn cái ngực nhỏ lên, nghiêm túc hỏi: "Vậy hai chú xem con có giống con dâu của hai chú không?"
Đàm Khanh: "..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc còn chưa kịp trả lời.
Đàm Khanh bị nghẹn một miếng khoai tây chiên trong cổ họng, suýt nữa thì tắt thở, che ngực ho hơn nửa ngày.
Hạ Minh Ngọc cũng không kịp nói gì với cô bé, mà vội vàng vỗ lưng cho Đàm Khanh.
Mãi cho đến khi Đàm Khanh đỡ ho, Hạ Minh Ngọc mới chén cốc trà của mình cho hắn, thấp giọng dỗ dành: "Còn khó chịu không? Uống một chút."
Đàm Khanh tí nữa thì toi đời uống hai ngụm Thiết Quan Âm trên tay Hạ Minh Ngọc, có chút ghét bỏ chép miệng: "Không ngon, không uống."
Hạ Minh Ngọc liền đặt chén trà lên trên bàn: "Ho ra chưa? Nếu không thoải mái chúng ta sẽ lập tức đi bệnh viện."
"Chút vấn đề nhỏ đi bệnh viện cái gì..."
Đàm Khanh lải nhải lại ho khan vài tiếng, cuối cùng mới lấy được khoai tây chiên ra ngoài.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía cô bé trước mặt, nháy mắt nói, "Ngại quá đi, con vừa mới nói cái gì?"
Cô nhóc mặc váy vàng điểm hoa hồng lắc lắc bím tóc, vừa chân thành lại có chút xíu thẹn thùng nói: "Ba ba của Đàm Mặc, chờ con trưởng thành, có thể làm vợ của Đàm Mặc không?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
So sánh với Hạ Minh Ngọc rơi vào trầm mặc.
Có thể nói Đàm Khanh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Hắn đưa tay kéo Hạ Minh Ngọc: "Oa anh đã nghe chưa, có người muốn con của chúng ta nè! Về sau nó không cần làm hồ độc thân nữa!"
Đàm Khanh kích động đến mức lấy một miếng khoai tây chiên ra đưa cho cô bé: "Bé con, con xác định sao?"
Cô bé xinh đẹp chắc chắn gật đầu.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Thấy Đàm Khanh đã sắp bán nhóc con.
Hạ Minh Ngọc thở dài, đưa tay kéo Đàm Khanh về vị trí.
Sau đó nhìn cô bé trước mặt một chút, bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, chú rất vui vì con có thể coi trọng con trai chú. Nhưng làm cha, bọn chú không muốn nhúng tay vào lựa chọn của con trai."
Cô bé nghe hiểu lời của Hạ Minh Ngọc, đôi mắt lập tức tràn ra mấy giọt nước mắt, nhìn qua có vẻ cực kì buồn bã.
Nhưng mà cô bé còn chưa kịp khóc, lại có thêm hai cô bé mặc đồ biểu diễn khác nhảy xuống khỏi sân khấu.
Cũng là những cô bé rất đáng yêu, trắng trẻo mũm mĩm, giống như tiểu tiên nữ vậy.
Hai cô bé tay cầm tay nhanh chóng chạy tới trước mặt Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc.
Sau đó cúi chào hai người, lễ phép nói: "Con chào hai ba ba của Đàm Mặc, bọn con cũng đến nhận là bà xã của bạn Đàm Mặc!"
Đàm Khanh: "???"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Sau khi nói xong, hai cô bé uất ức nhìn thoáng qua cô bé đầu tiên đang khóc ở bên cạnh, đồng thời mở miệng: "Bọn con có mười sáu người, đã nói là phải cùng đi, kết quả bạn í lại vụng trộm chạy đến trước! Quá đáng!"
"Đúng rồi! May mà bọn con phát hiện bạn ấy vụng trộm đến đây liền lập tức chạy tới!"
"Hai ba ba của Đàm Mặc, bọn con có thể bắt đầu tự giới thiệu mình được chưa? Tối hôm qua con đã nói cho ba mẹ nghe trước rồi!"
Đàm Khanh: "..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Sau khi từ chối rất nhiều rất nhiều trái tim của các cô bé.
Đàm Khanh vô cùng đau lòng tiếc nuối khổ sở, bị Hạ Minh Ngọc dẫn về trong nhà.
Đồng thời sau khi bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ từ nhà hát lớn về nhà trẻ, lại tan học từ nhà trẻ về đến nhà.
Bắt đầu cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông.
Ăn xong cơm tối, Hạ Minh Ngọc ở một bên xử lý công việc buổi sáng còn chưa làm xong.
Một lớn một nhỏ ngồi đối diện cách một cái bàn.
Đàm Khanh uống một hớp nước, hắng giọng: "Con à, hôm nay có ba mươi hai tiểu mỹ nữ tới tìm ba nha."
Đàm Kỷ Kỷ cực kì ngoan đặt tay lên trên đầu gối, lại xếp chân gọn gàng, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Đàm Khanh: "Vâng, ba."
Đàm Khanh lấy điện thoại từ sau túi quần ra, tìm tới một đống ảnh chụp.
Đặc biệt dân chủ nói: "Là một người ba nhỏ tuyệt nhất, ba đều chụp hết ảnh biểu diễn của bọn họ rồi! Con thích người nào nhất?"
Nhóc con mở to đôi mắt đen láy trong sáng, cơ thể nhỏ ngồi thẳng tắp, mềm mại nói: "Ba ba, nhóc con đã nói với bọn họ rồi, nhóc con không cần tìm bạn gái nhỏ."
Đàm Khanh để điện thoại xuống, nghiêm túc giáo dục: "Sao lại như thế được? Yêu đương phải rèn từ bé, con à, con nghe ba ba nói, chỉ có khi bồi dưỡng ý thức yêu đương từ nhỏ, mới có thể không biến thành hồ độc thân sau khi lớn lên!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Thật sự là cảm thấy cách giáo dục này có vấn đề quá lớn.
Hạ Minh Ngọc không thể không dời sự chú ý khỏi tài liệu, đau đầu mà nói: "Khanh Khanh..."
Nhưng mà không đợi Hạ Minh Ngọc nói xong.
Đàm Kỷ Kỷ liền ngẩng đầu, duỗi móng ra kéo tay Đàm Khanh, tủi thân nói: "Ba ba, bọn họ, học tập kém xa... nhóc con không thích."
Đàm Khanh: "..."
Nhóc con càng nói càng cảm thấy khổ sở, cái mũi nhỏ nhăn lại, cơ thể nhỏ bé nhảy xuống ghế, chạy vòng qua cái bàn.
Chạy đến trước mặt Đàm Khanh, ôm lấy chân Đàm Khanh.
Nhóc con rầu rĩ trầm thấp khóc thút thít hai tiếng, vừa khổ sở vừa buồn bã: "Hơn nữa mỗi ngày bọn họ, không chỉ không học tập, còn không cho nhóc con học tập, hu hu hu hu bọn họ xấu lắm..."
Đàm Khanh: "..."
Tư tưởng của Đàm Khanh bỗng chốc bị đả kích nặng nề, nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng.
Cuối cùng Hạ Minh Ngọc phải đặt máy tính xuống, đi đến bên cạnh một lớn một nhỏ.
Xoay người bế nhóc con lên, vuốt lông, dịu dàng nói: "Hoá ra là như thế. Vậy Đàm Mặc, con nói với ba lớn ba nhỏ xem con thích người như thế nào?"
Nhóc con dùng tay lau nước mắt.
Qua mấy giây, mới vụng trộm nhìn thoáng qua Đàm Khanh, lại nhìn Hạ Minh Ngọc một chút.
"Nhóc con thích nhất ba ba và ba ba, còn có ông bà nội..."
Đàm Kỷ Kỷ khóc thành người nước mắt lại nấc hai cái.
Suy nghĩ kỹ một hồi, mới cực kì miễn cưỡng tăng thêm một câu, "Nếu nhất định phải thích những người khác, hu hu hu, vậy nhóc con cũng chỉ thích người học giỏi hơn nhóc con thôi..."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Đàm Kỷ Kỷ: Yêu đương sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của nhóc Kỷ Kỷ, nhóc Kỷ Kỷ sẽ không yêu đương đâu! Nhóc con đâu có ngốc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]