Một ngày nào đó sau hai tháng Đàm Kỷ Kỷ học lớp chồi.
Trong một lần nghỉ giữa trưa.
Sau khi những bạn nhỏ khác đều ngủ rất ngon.
Nhóc con duy nhất không ngủ chợt mở đôi mắt to lấp lánh đánh giá một vòng trên dưới trái phải, sau đó dùng bàn tay đầy thịt vén chăn lên.
Chủ động bước cái chân ngắn nhỏ chạy tới trước mặt cô giáo đang nghỉ ngơi ở ngoài phòng, ngẩng đầu lên, tràn ngập hy vọng nói với cô giáo chủ nhiệm: "Cô Tào ơi, ngày mai con có thể lên lớp lá không?"
Mỗi một giáo viên nhà trẻ đều có một cái tên đáng yêu, để cho đám trẻ dễ ghi nhớ.
Cô giáo chủ nhiệm đặt laptop đang ghi chép tình hình của bọn trẻ xuống, kiên nhẫn cúi người: "Vì sao lại muốn lên lớp vậy? Bạn nhỏ Đàm Mặc."
Đàm Kỷ Kỷ mấp máy môi, siêu nghiêm túc nói: "Bởi vì, hôm qua chúng ta đi ra ngoài chơi trò chơi. Con nhìn thấy các bạn lớp lá đều đang học viết chữ!"
Trên mặt nhóc con từ nhỏ đã yêu quý học tập tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Chững chạc đàng hoàng nói với cô một câu thật dài: "Cô Táo, ba ba đã nói với con... Ba ba con từ nhỏ đã không học giỏi, cho nên nhất định nhóc con phải học giỏi, sau này có thể ra ngoài kiếm tiền cho ba ba tiêu..."
Đàm Kỷ Kỷ ngẩng đầu nhỏ lên: "Cô Táo, con biết tính toán, con muốn học viết chữ với các bạn lớp lá."
Cô giáo chủ nhiệm: "..."
Mặc dù Hạ Minh Ngọc nghiêm cấm truyền thông giữ lại ảnh ngay mặt của Đàm Kỷ Kỷ, nhưng chưa hề giấu giếm việc anh và Đàm Khanh có một đứa bé.
Cho nên mặc dù tất cả mọi người không biết con trai của Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh là nhận nuôi hay là mang thai hộ, nhưng cũng đều biết tên tuổi của đứa bé này đã được ghi vào hộ khẩu đàng hoàng.
Đương nhiên trong đó cũng bao gồm tất cả giáo viên nhà trẻ.
Bởi vậy, sau khi nghe được lời từ đáy lòng bạn nhỏ Đàm Mặc.
Cô giáo chủ nhiệm trầm mặc hồi lâu, vẻ mặt phức tạp lại nghiêm trọng vỗ vỗ vai nhóc con: "Được rồi. Chuyện này cô giáo sẽ cẩn thận bàn bạc với ba ba lớn của con. Nhưng mà cô có thể hỏi con một việc không?"
Đàm Kỷ Kỷ đã biểu đạt rõ nguyện vọng của mình vui vẻ gật đầu.
Cô giáo liền ngồi xuống, thuận tiện ôm nhóc con lên đặt trên một cái ghế bên cạnh: "Có thể nói cho cô biết, vì sao lại không đi ngủ, mà muốn nói với cô chuyện này vào giờ nghỉ trưa?"
Đàm Kỷ Kỷ nhíu khuôn mặt nhỏ lại, lắc đầu: "Như thế không tốt."
Cô giáo hơi khó hiểu: "Vì sao lại không tốt?"
Nhóc con hy sinh giờ nghỉ trưa bắt đầu có chút mệt rã rời, gật đầu như gà con mổ gạo mấy lần, sau đó dùng tay dụi mắt, tủi thân nói: "Để bạn khác, nghe được. Nhất định bọn họ sẽ biết mình bị tụt lại phía sau trong việc học tập, sẽ buồn lắm..."
Cô giáo: "..."
Có lý có cứ.
Làm cho người ta phải rớt nước mắt.
Ban đêm.
Cô giáo liền chủ động nhắc đến việc học vượt lớp của Đàm Kỷ Kỷ với Hạ Minh Ngọc lần nữa, cũng cực kì dùng hết khả năng ngôn ngữ của mình để khen ngợi bạn nhỏ này tốt bụng hiền lành và cực kì nhiệt tình với học tập.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc dẫn con trai với vẻ mặt vô tội của mình về nhà.
Đồng thời vào buổi tối sau khi sinh hoạt chồng chồng xong đã nói với Đàm Khanh nguyên nhân để nhóc con nhảy lớp lần nữa.
Cả người Đàm Khanh mềm như mì sợi, còn mang theo hơi ẩm vì vừa được ôm ra khỏi phòng tắm.
Lúc này đang uể oải nằm sấp trong lòng Hạ Minh Ngọc, chờ anh kể truyện cổ tích trước khi đi ngủ cho mình nghe.
Kết quả không nghe thấy truyện cổ tích, lại nghe được chuyện về Đàm Kỷ Kỷ.
Đàm Khanh uể oải suy sụp sờ mông, cảm thấy vẫn còn có chút trướng trướng không quá dễ chịu.
Thế là lật người ra, trải phẳng mình trên cái giường bằng phẳng rộng rãi.
Sau đó ngáp một cái: "Oa, nhóc con đã là một nhóc con biết bắt thỏ rồi, nhà trẻ có dạy nó bắt hươu sao không?"
Hạ Minh Ngọc giúp Đàm Khanh kéo chăn, cúi đầu nhìn vết cắn trên cái cổ trắng của hắn: "Hươu sao là động vật được quốc gia bảo vệ."
Đàm Khanh: "Ờm... Vậy không thể ăn nha."
Tổng kết từ vô số lần kinh nghiệm trước đó.
Đàm Khanh nằm một hồi sau đó vẫn quay người dùng chăn mền đắp kín lên cái mông mình, sau đó co người lại trong lòng Hạ Minh Ngọc, nhắm mắt lại: "Được thôi, ông xã ngủ ngon."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc hôn lên trán Đàm Khanh một cái: "Ừm, ngủ ngon."
Cứ như vậy.
Sau khi được hai ba ba bàn bạc qua loa trước khi ngủ, bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ đã được lên lớp lá như mong muốn.
Sau một năm đã nắm giữ được cách ghép vần, nhân chia cộng trừ trong vòng một trăm, cách viết chữ Hán đơn giản.
Đồng thời còn tham gia biểu diễn ở lễ tốt nghiệp nhà trẻ.
Bởi vì trong nhà trẻ này đều là các bé có gia đình khá nổi tiếng ở thành phố J, cho nên buổi biểu diễn tốt nghiệp được tổ chức ở trong nhà hát lớn.
Đàm Khanh đã cực kì nhiệt tình chờ mong được đi xem từ lúc lớp của Đàm Kỷ Kỷ bắt đầu chuẩn bị, chủ động giúp bọn nhỏ mua thật nhiều quần áo kết hợp giữa đỏ và xanh và đạo cụ biểu diễn, hào hứng muốn tặng cho trường học làm trang phục biểu diễn.
Quần áo của trẻ con vốn không rẻ, Đàm Khanh lại mua toàn đồ xa xỉ.
Quần áo rất tốt.
Chỉ là cách phối màu thật sự không có thẩm mỹ.
Tóm lại.
Sau khi ăn nói khách sáo thật lâu.
Cuối cùng vẫn không thể tặng được một bộ nào.
Giữa trưa Lâm Vũ cầm toàn bộ quần áo trở về công ty, nói chuyện này cho Hạ Minh Ngọc.
Hạ Minh Ngọc nhíu mày, mở cuộc họp buổi chiều sớm hơn hai giờ, sau khi kết thúc liền trực tiếp từ công ty chạy về nhà.
Nhóc con vẫn còn ở nhà trẻ chưa về.
Trong nhà chỉ có Đàm Khanh lẻ loi trơ trọi ngồi trên mặt thảm lông cừu thật to trong phòng khách.
Bên cạnh còn bày một đống quần áo.
Màu sắc rực rỡ, chất liệu thượng thừa.
Chỉ là không phù hợp với gu thẩm mỹ của người bình thường.
Trong biệt thự có vườn hoa lớn không còn những người khác, an tĩnh lạ thường.
Hạ Minh Ngọc thay quần áo xong, dẫm lên thảm đi qua.
Ôm Đàm Khanh vào trong lòng, thấp giọng nói: "Ai chọc cục cưng của chúng ta không vui?"
Đàm Khanh tội nghiệp vùi mình vào trong lòng Hạ Minh Ngọc, buồn bã nói: "Hạ Minh Ngọc, em hỏi anh một chuyện nha."
Đàm Khanh nói: "Màu đỏ kết hợp với xanh lá thật sự rất xấu sao?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Đàm Khanh lại chui chui vào lòng Hạ Minh Ngọc lần nữa: "Có phải gu thẩm mỹ của em thật sự rất kém cỏi không."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Đây đúng là vấn đề chí mạng.
Hạ Minh Ngọc hôn một cái lên tai Đàm Khanh: "Không có."
Đàm Khanh lẩm bẩm trong chốc lát, ngẩng mặt lên: "Thật sao?"
Hạ Minh Ngọc đã nhanh chóng nghĩ xong đáp án, khẽ gật đầu lần nữa: "Màu đỏ kết hợp với xanh lá rất nổi bật. Là người khác mặc không đẹp, không phải gu thẩm mỹ của em kém. Không khó chịu nữa, Khanh Khanh ngoan."
Cuối cùng Đàm Khanh đã tìm được một chút tự tin, lại không quá xác định, nhỏ giọng nói: "Thật sao?"
Hạ Minh Ngọc lại hôn lên môi mềm mềm của Đàm Khanh một cái: "Đúng thế. Em xem con trai chúng ta mặc màu đỏ và xanh lá, không phải cũng rất đẹp sao?"
Đàm Khanh như hiểu ra, gật đầu nói: "Có lý nha."
Hạ Minh Ngọc bế ngang Đàm Khanh lên: "Những người kia chướng mắt là vì ánh mắt của bọn hắn không tốt. Chúng ta đưa đống quần áo này cho những đứa trẻ thật sự cần quần áo để tránh rét giữ ấm, có được không?"
Đàm Khanh lại vụng trộm duỗi ngón tay ra, chọc chọc người ôm mình: "Ê, Hạ Minh Ngọc."
Hạ Minh Ngọc cúi đầu xuống.
Đàm Khanh chơi ngón tay một hồi, sau đó chậm rãi mở miệng: "Thật ra em cảm thấy màu đỏ và xanh lá đẹp... Không phải là bởi vì con người, là bởi vì anh."
Hạ Minh Ngọc vừa vặn đi lên bậc thang cuối cùng, nhướng mày: "Anh?"
Đàm Khanh ngẩng đầu lên, cực kỳ ngoan ngoãn nói: "Chính là màu sắc lông đuôi của anh á... Có đỏ, vàng, còn có xanh lam và xanh lá."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Đàm Khanh: "Lông đỏ và xanh là đẹp nhất nha."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc trầm mặc không nói, vẻ mặt cứng lại chốc lát.
Ngay một giây trước khi thấy Hạ Minh Ngọc hắc hóa.
Đàm Khanh nhanh chóng nhướn người lên, hôn một cái lên môi Hạ Minh Ngọc: "Khanh Khanh siêu yêu anh ó! Ông xã muamuamua!"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Minh Ngọc: Gọi điện cho hiệu trưởng nhà trẻ, tôi quyên góp một toà nhà cho bọn họ, bảo bọn họ mặc mấy bộ đồ Đàm Khanh mua lúc biểu diễn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]