Phùng Tiểu Văn cười thật to, nụ cười mang theo sự mặn chát cùng hai hàng nước mắt lăn dài. Giọng nói không tự chủ cất lên.
Câu biết giờ cậu không còn là chính cậu nữa.
Bởi giờ phút này, cơ thể này chịu sự điều khiển của La Mạn Thiên - chủ nhân đích thực của nó.
_ Bệnh chết ?! Há há há. Thế mà các người thật sự tin là mẹ tôi bệnh chết !?!?
_ Chẳng lẽ không phải ? - Wiiliam Phong Vĩnh một lần nữa lên tiếng, đem căn phòng thành một mảng lệ khí.
Phùng Tiểu Văn lại không hề để ý tới, cậu mặc cho cảm xúc của nguyên chủ bùng nổ, theo đó là vô số kí ức ùa về.
Đứa trẻ bị đẩy ngã tại hồ bơi không ai cứu. Đứa trẻ bị bạn bè chửi rủa, bị cô lập thậm chí là đánh hội đồng. Còn cả đứa trẻ một mình bị bỏ lại trên ngọn núi hoang vắng nữa.
Đó đều không phải kia ức của cậu. Không phải những việc cậu từng trải qua. Nhưng mà, sao nó đau quá.
_ Há há, đương nhiên là không phải ?! Tất cả là tại ông ta, tại ông ta !!! Tại con người đó nên mẹ tôi mới chết. Là bị người ta ép tới chết ... aaaaaaa. - Phùng Tiểu Văn gào khóc nức nở.
Kí ức từ từ lướt qua đầu như những mảng băng trôi ngày hè, đến khi chạm tới mảng kí ức sâu thẳm nhất, tất thảy đồng loạt nổ tung.
Thân ảnh người phụ nữ hiền dịu có nụ cười toả nắng. Thân ảnh người phụ nữ đầu tóc rối tinh, quần áo xộc xệch chỉ còn có thể mặc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-cai-bien-nam-nu-chu-tranh-xa-ta-ra/1733534/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.