Wiiliam Viễn Duy hồi tưởng tới người em gái đã khuất mà lòng dâng lên một trận chua xót lạ. 
Ông đau đớn, phần nhiều là hối hận. Nếu lúc đó ông chịu bỏ qua lòng tự trọng của bản thân, thanh danh gia tộc gì đó cũng dẹp hết qua một bên thì có lẽ em gái ông đã không chết vì bệnh tật. 
Lại càng giận bản thân mình không dám đối diện sự thật em gái đã không còn, để con trai nó một mình ở La gia chịu bao nhiêu cay đắng, tủi nhục. 
Từ khi nghe tin em gái Vĩnh Tâm qua đời, ông vẫn luôn đặc biệt để ý đứa nhỏ Mạn Thiên này. 
Ông ta biết La Mạn Thiên ở La gia sống không dễ dàng gì, lại còn từ sau khi mẹ mất bị shock tinh thần, mắc chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực. 
[ @ lảm nhảm : Tên hình như không đúng lắm. Đừng chửi tui QwQ ] 
Mọi thứ xảy đến xung quanh cậu ông ta đều biết, cả việc gần đây nhất là La Mạn Thiên bị đuổi khỏi La gia cũng vậy. 
Chỉ là sau ngần ấy năm, Wiiliam Viễn Duy vẫn không đủ can đảm để đối mặt với đứa trẻ mang hình dáng của cô em gái nhỏ năm xưa. 
...----------------... 
Một trận hồi tưởng qua đi. Trong căn phòng lại xuất hiện nhiều thêm một người. Không ai khác chính Wiiliam Thiệu Niên. 
Thấy Phùng Tiểu Văn đang điệu bộ thản nhiên dùng trà ( thực ra là cố tình làm dáng ) bên cạnh là đứa cháu trai cả tức muốn lộn ruột quỳ cạnh nghe ba mình giáo huấn. 
Cảnh tưởng quen thuộc đến lạ lùng. 
Giống như cái ngày mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-cai-bien-nam-nu-chu-tranh-xa-ta-ra/1733533/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.