Bởi vì quá vui sướng vì đã trốn thoát thành công nên tôi đã quên mất mình còn cái đuôi nhỏ phía sau.
Kai từ từ bò lên cát bấu lấy chân tôi.
“Thần Thần, anh định bỏ tôi đi sao?”
Kai nhìn tôi như thể đứa trẻ bị bỏ rơi.
Cảm giác cứ như tôi làm gì tội lỗi với anh ta vậy.
Thấy Kai như thế tôi cũng không nỡ bỏ mặc hắn lại đây.
Nhưng biết sao đây người cá không thể sống thiếu nước còn tôi lại không thể không đi đến phía Bắc được.
“Xin lỗi Kai, tôi không thể mang cậu đi được. Kai cậu là người cá mà người cá thì phải sống ở dưới biển nếu không sẽ chết. Còn tôi là con người chỉ có thể sống ở trên mặt đất. Cậu hãy mau quay về biển cả, quê hương của cậu đi.”
Kai rưng rưng nước mắt nhìn tôi.
Thấy cảnh này tôi có chút ngỡ ngàng đây là lần đầu tiên tôi thấy Kai khóc. Lúc bị đánh bom đến trọng thương cậu ta ngay cả một giọt nước mắt cũng không hề rơi.
“Đừng đi mà Thần Thần. Anh nói gì tôi cũng sẽ nghe hết, tôi sẽ không làm phiền anh đâu. Tôi ngoan lắm, tôi có thể sống mà thiếu nước cũng được. Thật đó xin anh đừng bỏ tôi mà. Hức hức…”
Thấy Kai khóc lóc thảm thương như vậy làm tôi có chút mủi lòng.
Tôi đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Kai.
“Nếu vậy cậu sẽ không thể sống được lâu đâu.”
Kai như chú cún nhỏ áp mặt vào lòng bàn tay tôi xoa xoa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-bi-cuong-che-yeu/3571671/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.