Không còn cách nào khác tôi miễn cưỡng ôm lấy Hứa Quân Dục.
Ánh mắt Mục Ý nhìn càng ngày càng mãnh liệt hơn cứ như muốn xiên luôn cả tôi lẫn Hứa Quân Dục.
“Được rồi buông tôi ra, Hứa Quân Dục.”
“Hứa Quân Dục?”
Hứa Quân Dục mãi không chịu buông tôi ra. Cái tay đang ôm lấy tôi cũng siết chặt hơn.
Trước mặt nhiều người cậu ta lại hiên ngang làm như này.
“Hứa Quân Dục đừng để tôi nói lần hai.”
Bị hắn ôm lâu như vậy tôi dần cảm thấy khó chịu, gằn giọng yêu cầu Hứa Quân Dục buông tay.
Hứa Quân Dục mãi mới chịu buông, sắc mặt hắn trông không được tốt lắm.
“Anh Thần mùi pheromone trên người anh là của ai…”
Mục Ý đứng ở gần nên hiển nhiên cậu ta cũng nghe được.
“Anh Thần——“
“Tàu sắp khởi hành rồi mau lên tàu đi mọi người.”
Mục Ý muốn tiến tới nhưng đã đến giờ tàu khỏi hành trước khi đi còn không quên nhìn tôi.
Anh tôi đã trở thành đô đốc của khu vực phía Bắc. Vậy sự kiện kia cũng sắp tới rồi.
Tối đến trong lúc đang mải mê xem lại tài liệu có liên quan đến một số việc anh tôi làm bị cho là phản động ở kiếp trước thì bỗng có tiếng gõ cửa.
Giờ này còn ai tới nữa. Chắc sẽ không phải là hoàng thái tử đi.
Nghĩ vậy tôi cất đống tài liệu vào ngăn tủ đề phòng rồi mới dám ra mở cửa.
Vừa mới mở ra đã có một cái bóng đen đè nặng vào tôi rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-bi-cuong-che-yeu/3571670/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.