Chuông báo thức vang lên, tôi tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Lại thế rồi, dạo này tôi cứ hay mơ về chuyện hồi nhỏ.
Nhớ lại hôm trước, tôi đã đưa đơn ly hôn cho Mục Ý.
Trong phòng khách tĩnh lặng chỉ có mình tôi và Mục Ý.
Tôi bình thản đặt tờ đơn ly hôn trên bản, nhẹ nhàng nói:
“Đây là đơn lý hôn. Mục Ý chúng ta kết thúc đi.”
Sắc mặt Mục Ý tái nhợt đi, khuôn mặt vốn xanh xao nay lại càng tệ hơn.
“Anh Thần, anh có gì bất mãn với em sao? Anh có thể nói thẳng với em được mà. Có nhất thiết phải làm vậy không?”
Tôi lấy ra xấp ảnh của Mục Ý và Yến Phong gian díu với nhau, cùng với báo cáo gen của mình.
“Vậy cậu giải thích xem đây là gì.”
Nhìn thấy đống này gương mặt của Mục Ý liền trầm xuống.
“Thế nào đây không phải kết quả cậu muốn sao?”
Mục Ý như bị nói trúng chỗ đen, chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Không, không phải như anh nghĩ đâu. Em làm vậy là vì bị ép buộc.”
“Đủ rồi.”
Đến giờ mà cậu ta còn dám chối.
Mục Ý vốn có tư dung xinh đẹp, lúc này lại càng mỹ lễ hơn như một tiểu thiên sứ hạ phàm.
Hốc mắt ngấn lệ long lanh như ngọc châu. Từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống trên khuôn mặt thanh tú hoàn hảo không vết tích nào.
Giọng nói nghẹn ngào, đáng thương khiến người ta nhịn không được mà mủi lòng.
“Thực sự, em nói thiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-bi-cuong-che-yeu/3571667/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.