Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa màu trắng chiếu lên sàn nhà, hoàng thái tử giống như đứa bé đang ngủ say, giờ phút này hết thảy đều yên ổn đến không chân thực. Tựa như mọi chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Đầu thì hỗn loạn, thân thể giống như bị xe cán qua, toàn thân đều đau, mà nơi đó ở mông càng đau rát đến sưng phù.
Những ký ức đêm qua ùa về, lúc sau bởi vì tôi không chịu nổi mà ngất đi.
Hình như sau khi tôi ngất tên khốn nạn này vẫn còn làm.
Phải công nhận giờ phút này tôi vẫn còn sống quả thật là một kỳ tích.
Nhìn kẻ đã khiến cho mình phải khốn khổ như này, tôi không tài nào có thể tiếp tục ở cạnh hắn,ôm ý niệm thà rằng đau chết cũng phải rời khỏi người này, tôi cố chấp chống giường muốn đi xuống thì một đạo thanh âm quen thuộc vang lên làm tôi sợ hãi:
“Anh tỉnh rồi?”
Cả người tôi nhất thời cứng ngắc, biết muốn trốn cũng không thoát được chỉ có thể tận lực đem tầm mắt chuyển sang hướng khác, ít nhất như vậy sẽ bớt sợ hãi đi.
Hoàng thái tử đã trở về hình dáng ban đầu. Gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, thanh tú của một thanh niên mới lớn. Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp nhìn chằm chằm tôi.
Một cánh tay luồn qua ôm lấy eo tôi khiến tôi nhất thời không biết phản ứng thế nào, thân thể theo phản xạ run lên một cái.
“Muốn trốn? Anh chắc sẽ không phải cho rằng chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-bi-cuong-che-yeu/3571662/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.