Sau khi Cảnh Sâm đi, Yến Phong liền quay sang hùng hổ kéo tay tôi lên gần phía hắn.
“Buông tay.”
Tôi giật cánh tay lại nhưng hắn giữ quá chặt. Càng giật tay tôi càng đỏ hơn.
“CMN!!! Hứa Thần cậu còn chưa ly hôn xong mà đã ra ngoài câu dẫn ong bướm rồi?! Bộ cậu thèm khát đàn ông đến vậy sao?!!”
“Chát”
Tôi không ngần ngại mà cho hắn một cái tát. Hắn cho rằng tôi là loại người gì chứ? Loại người bẩn thỉu có thể dễ dàng chấp nhận làm người thứ ba, hay thứ lẳng lơ đi câu dẫn người khác.
“Anh thì có quyền gì mà nói tôi?! Bộ anh tưởng tôi không biết chuyện anh và Mục Ý gian díu với nhau sao. Thứ tiểu tam như anh làm gì có tư cách chất vấn tôi.”
Nhìn gương mặt tức giận không thể nói nên lời của hắn, tôi liền thoả mãn nở một nụ cười châm biến.
“Sao vậy tôi nói không đúng sao thiếu tướng? Nếu đã là người thứ ba thì tốt nhất là anh nên đứng ngoài đừng có xem vào chuyện của tôi làm gì. Vợ tôi còn chưa lên tiếng thì anh có quyền gì ép tôi phải thế này thế nọ.”
Thấy lực tay đã thả lỏng tôi liền giật lại tay của mình. Tôi quay người lại không muốn nhìn bản mặt ghê tởm của hắn.
“ Huống hồ thay vì lo tôi đi cắm sừng người yêu anh thì anh nên lo xem cậu ta có làm cái gì không kìa.”
Thấy bên kia im lặng nên tôi tưởng anh ta đã thôi rồi. Tôi đưa tay sau gáy muốn sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-bi-cuong-che-yeu/3571611/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.