Lúc tôi tỉnh dậy đã ở trong phòng y tế của trạm. Cảm nhận được cơn đau nhức từ trên đầu truyền tới, xem ra tôi vẫn chưa chết.
Nhìn xung quanh không có một bóng người, có vẻ như tôi đã được đưa vào phòng bệnh riêng. Bình thường những người được đưa vào đây chỉ có thể là mấy quan chức cấp cao hoặc người bị thương nặng mới được đưa vào đây để điều trị.
Sờ phần vết thương đã được cuốn băng gạc, vết thương thật này cũng tính nặng nhưng chưa đến mức phải vào đây. Huống hồ tôi cũng chỉ là một vị đại tá bé nhỏ không đáng nhắc đến.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cổ họng tôi chết khát kinh khủng, cảm giác nó như sắp bị thiêu đốt vậy. Chật vật ngồi dậy tôi cố gượng rót cho mình một cốc. Vừa uống xong thì nghe thấy tiếng động từ phía bên ngoài.
Cả người tôi như căng chặt lại, cảnh giác mà nhìn về phía cửa.
Cửa phòng bỗng mở ra người bước vào là một người thanh niên trẻ tuổi, đeo mắt kính vàng, mặc áo khoác trắng. Đó chắc là bác sĩ trực ở đây. Nhưng sao nhìn anh ta tôi cứ có cảm giác quen quen.
“Đại tá Hứa ngài tỉnh rồi. Bây giờ trong người ngài cảm thấy thế nào? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Mặc dù ngoài miệng quan tâm hỏi thăm nhưng tôi có thể cảm nhận được sự bài xích của anh ta với tôi. Bộ bác sĩ bây giờ ai cũng thế à?
Anh ta đỡ người tôi rồi đưa tay kéo cổ áo phía sau gáy tôi xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-bi-cuong-che-yeu/3571610/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.