Sau khi Lâm Vĩnh Gia về nhà liền báo chị Lâm kiểm tra hộp thư xem có lời mời đóng phim điện ảnh mới nào không, để chị đồng ý. Còn mình thì bổ nhào lên giường. Mục Cao Cách trở về thấy Lâm Vĩnh Gia nằm vùi đầu vào gối thì hoảng sợ.
“Làm sao vậy bé tổ tông, ăn hạt dẻ thượng hoả mọc mụn?” Mục Cao Cách đào Lâm Vĩnh Gia từ trên giường lên hỏi, nói thật trừ lý do này ra thì anh không biết còn có chuyện gì có thể làm Lâm Vĩnh Gia buồn bực như vậy.
“Không phải.” Lâm Vĩnh Gia ấm ức trả lời, mình sao mà sẽ vì chuyện mọc mụn mà khổ sở như vậy chứ, quá đỏng đảnh.
“Em là đang đau lòng Trương Hoành Quan và An Thành của ông ấy.” Lâm Vĩnh Gia dựa đầu vào ngực Mục Cao Cách, nghe tiếng tim đập của Mục Cao Cách. Lâm Vĩnh Gia cảm thấy may mắn cực kỳ, cậu và Mục Cao Cách tiến triển vô cùng thuận lợi. Xã hội hiện nay cũng tương đối cởi mở, cậu cùng Mục Cao Cách yêu đương dù có công khai ra ánh sáng cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng lớn gì.
“Trương Hoành Quan và An Thành?” Mục Cao Cách không biết lúc mình không ở đây đã xảy ra chuyện gì, Bé Gây Rối đây là đọc ngược văn nên buồn ư?
“Chính là ông An và người yêu của ông, ông An hẳn là vì hoài niệm người yêu nên đã sửa họ.” Lâm Vĩnh Gia chậm rãi kể cho Mục Cao Cách chuyện cũ chiều nay ông An nói cho cậu.
“Anh Mục, em muốn diễn bộ phim điện ảnh này.”
Nhìn ánh mắt Lâm Vĩnh Gia lập loè ánh sáng, một bộ dáng chờ mong vì tình yêu vĩ đại mà cống hiến một phần sức lực, Mục Cao Cách trừ bỏ đồng ý, còn có thể làm sao bây giờ: “Cái này không phải đều là em quyết định sao, phương diện này anh sẽ không quá quản em.”
Về kế hoạch tương lai của Lâm Vĩnh Gia Mục Cao Cách chưa từng nhúng tay vào, anh vẫn luôn là hậu phương giúp đỡ còn Lâm Vĩnh Gia sở hữu quyền quyết định, Bé Gây Rối muốn phát sóng trực tiếp mình liền ủng hộ cho cậu tiền, Bé Gây Rối muốn gây dựng sự nghiệp mình liền giúp cậu liên hệ Diệp Hoa, Bé Gây Rối muốn đóng phim thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, cơ mà……
“Đây là phim đồng tính à?” Mục Cao Cách hỏi.
“Dạ, đúng thế ạ. Cơ mà ông An nói Trương gia cùng Đoạn gia liên thủ, bộ phim này chắc chắn có thể một đường đèn xanh vượt qua kiểm duyệt.”
“Không, ý anh là, người đóng cặp cùng em là ai? Có cảnh thân mật hay không?” Mục Cao Cách biểu tình nghiêm túc hỏi, anh đột nhiên rất muốn nhúng tay vào sự nghiệp Lâm Vĩnh Gia.
Lâm Vĩnh Gia đã hiểu Mục Cao Cách đang khẩn trương điều gì, ấn ấn bờ vai anh ý bảo anh thả lỏng: “Cùng em diễn chính là Hứa Thanh Như, chúng em là hai bé thụ, anh cứ việc yên tâm!”
Còn đâu cảnh thân mật, Lâm Vĩnh Gia còn chưa xem qua kịch bản nên không dám bảo đảm, nhưng phỏng chừng chắc chắn sẽ có, Lâm Vĩnh Gia nhìn Mục Cao Cách điệu bộ nghiêm túc, yên lặng nuốt lại những lời này.
“Đúng rồi, có sắp đến giờ ăn cơm rồi không nhỉ?” Lâm Vĩnh Gia hỏi.
“Ừ, đầu bếp đang nấu cơm, em đói rồi à?”
“Không phải, em đi đến nhà ông An.” Lâm Vĩnh Gia từ trong ngực Mục Cao Cách bò ra chạy tới nhà ông An ở đối diện.
Ông An đang mặc tạp dề ở hoa viên trong nhà mình, cầm kéo cắt xuống một bó oải hương, thấy Lâm Vĩnh Gia đang đi về phía mình: “Làm sao vậy?”
“Ông An ơi, ông tự nấu cơm ạ?” Lâm Vĩnh Gia nhìn mái tóc hoa râm của ông An và tạp dề trên người ông, trong lòng cảnh cáo mình không cần mắc bệnh thánh mẫu cũng không cần tự cho là đúng, đây là cách sống ông An tự mình lựa chọn, ông có thể đang cảm thấy hạnh phúc. Nhưng Lâm Vĩnh Gia vẫn không khỏi đau lòng thay, nếu An Thành tiên sinh còn sống, tốt xấu gì cũng sẽ là hai ông lão giúp đỡ lẫn nhau, nhưng hiện tại chỉ còn lại một mình ông An.
Ông An đang trừng phạt chính mình sao?
“Đúng vậy, nếu không chẳng phải sẽ chết đói à.” Ông An cười thực hiền từ, trải qua sinh tử một đường, từ khi ra viện ông An trở nên càng giống một ông lão bình thường hơn.
Nhìn bộ dáng Lâm Vĩnh Gia lo lắng muốn nói lại thôi, ông An cất bó oải hương vừa cắt cất vào tạp dề, một bàn tay tới xoa đầu Lâm Vĩnh Gia: “Ngoan, cháu là đứa bé ngoan. Mau về nhà đi, anh ấy đang chờ cháu kìa.”
Lâm Vĩnh Gia cảm nhận được bàn tay khô gầy của ông An khẽ vuốt tóc mình, mang theo một cảm giác trưởng bối quan ái tiểu bối.
ông An giơ tay chỉ vào Mục Cao Cách đứng bên cửa sổ nhìn chăm chú vào Lâm Vĩnh Gia: “Anh ấy quan tâm đến cháu rất nhiều, các cháu sẽ hạnh phúc.”
Lâm Vĩnh Gia quay đầu lại bắt gặp ánh mắt Mục Cao Cách, vẫy tay ý bảo anh đi vào, đừng nhìn nữa. Nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của Lâm Vĩnh Gia, Mục Cao Cách cái đằng sau cửa sổ cười lắc đầu kéo rèm vào. Lâm Vĩnh Gia thấy Mục Cao Cách đi rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi, hơi ngượng ngùng mà quay đầu nhìn về phía ông An, cậu hiện tại không muốn khoe ân ái.
Nhìn dáng vẻ hơi thẹn thùng của Lâm Vĩnh Gia, ông An cười vui vẻ, người trẻ tuổi hiện giờ thực sự dễ thương quá.
“Ông An, ông thật sự không suy xét tìm một bảo mẫu sao ạ? Cháu có thể nhờ bạn giúp ông tìm một bảo mẫu nước ngoài, tiếng Trung xuất sắc, tư tưởng cởi mở!” Lâm Vĩnh Gia rối rắm nửa ngày vẫn là nói ra miệng, cậu sợ ông An không chịu tìm bảo mẫu là bởi vì lúc trước bảo mẫu cũ đã để lộ bí mật khiến cho ông để lại bóng ma,
“Không cần, ông không phải đang thể hiện gì, ông còn chưa già đến nỗi không thể chăn sóc bản thân.” Nhìn Lâm Vĩnh Gia còn muốn tiếp tục khuyên, ông An cười với cậu một cái rồi tự mình đi vào, trong nồi còn đun nước, tý nữa nước tràn ra phải làm sao bây giờ.
Lâm Vĩnh Gia thấy ông An không muốn thảo luận đề tài này, nho nhỏ thở dài một hơi vào phòng, không biết phải giúp ông An như thế nào.
Sau khi ăn xong ngồi ở trên sô pha xem TV, Mục Cao Cách nhìn Lâm Vĩnh Gia nhăn khuôn mặt nhỏ, giơ tay vuốt ve lông mày cậu: “Ngoan, vấn đề này Trương gia suy nghĩ mười mấy năm còn không tìm ra cách giải quyết, em trong lúc nhất thời sao có thể nghĩ ra biện pháp được.”
“Em hiện tại có thể làm gì đây?” Lâm Vĩnh Gia bắt lấy tay Mục Cao Cách, vô thức vuốt ve ngón tay anh.
“Em hiện tại cứ yên tâm diễn xuất cho tốt, lấy được thù lao đóng phim rồi yên tâm mở công ty. Ông An anh sẽ nhờ chú Lưu hỗ trợ chăm sóc một chút.” Mục Cao Cách được Lâm Vĩnh Gia sờ tay đến ngứa ngáy, tim cũng ngứa.
“Dạ, ngày mai em sẽ tham gia khóa học diễn xuất! Em nhất định phải diễn tốt bộ phim này!” Lâm Vĩnh Gia buông tay Mục Cao Cách ra để làm tư thế cái nắm tay, cậu nhất định phải hoàn thành thật tốt bộ phim này, hoàn thành tâm nguyện của lão nhân gia.
Mục Cao Cách nhìn Lâm Vĩnh Gia lại lên tinh thần, cười duỗi tay qua, cầm tay cậu, ý bảo cậu tiếp tục sờ.
“Không đứng đắn.” Lâm Vĩnh Gia nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, lại bắt đầu vừa chọc tay Mục Cao Cách vừa xem TV.
Sau khi Lâm Vĩnh Gia ký hợp đồng đóng phim, hai trăm vạn lập tức trực tiếp được chuyển vào tài khoản, lần đầu tiên bản thân kiếm được nhiều tiền như vậy Lâm Vĩnh Gia cảm thấy hơi lâng lâng. Tuy rằng rất nhanh thôi cậu sẽ phải chuyển 100 vạn để đưa giám đốc mua thiết bị, nhưng cậu vẫn rất vui vẻ.
Mỗi lần Mục Cao Cách đón Lâm Vĩnh Gia tan học, nhìn gương mặt cậu xán lạn nụ cười đều cảm thấy đặc biệt lóa mắt, rất muốn hôn một miếng lên bé mặt trời nhỏ.
“Em đi học cũng cười ngu như vậy à?” Mục Cao Cách cầm lấy sách vở trên tay cậu, nhéo mặt cậu.
“Không nhé, trong lớp kỹ thuật diễn xuất nếu khống chế tốt biểu cảm của mình thì còn gọi gì là lớp học nữa.” Lâm Vĩnh Gia nói xong nháy mắt thu hồi chính mình trên mặt cười, toàn bộ khuôn mặt trở nên nghiêm nghị, Mục Cao Cách liền nhìn chằm chằm thẳng vào anh, xem khi nào cậu sẽ chịu thua.
Lâm Vĩnh Gia nhìn đôi mắt Mục Cao Cách đang nhìn cậu dịu dàng, đôi mắt ấy chỉ có chứa mình cậu, chỉ cảm thấy cả người như đang đi trên mây, so với kiếm được hai trăm vạn còn hạnh phúc hơn, không giữ nổi biểu cảm nghiêm túc nữa. Cả người chậm rãi mềm mại lên, khóe miệng lại treo lên nụ cười xán lạn, giọng nói ngọt ngào thủ thỉ: “Anh Mục ơi, em rất thích anh đấy.”
Mục Cao Cách cầm lấy vở của Lâm Vĩnh Gia che khuất mặt hai người, ban ngày ban mặt hôn bé Lâm Vĩnh Gia ngọt ngào này.
Buổi tối Mục Cao Cách và Lâm Vĩnh Gia song song ngồi trên bàn làm việc, Mục Cao Cách phê duyệt tài liệu, Lâm Vĩnh Gia xem lại vở ghi ôn tập kiến thức hôm nay. Lúc ôn tập mệt gần chết, liền nghiêng đầu hôn trộm Mục Cao Cách một cái bổ sung năng lượng, sau đó tiếp tục ôn tập.
Mục Cao Cách cảm thấy kỳ lạ, một lớp dạy diễn xuất có cái gì mà ôn tập, nhưng Lâm Vĩnh Gia cực kỳ nghiêm túc mà cầm bút viết viết viết viết. Mục Cao Cách tò mò ghé qua nhìn xem, Lâm Vĩnh Gia lập tức khẩn trương che vở không cho anh nhìn.
“Viết cái gì đấy?” Mục Cao Cách nhìn che che quyển vở liền ghé cả người lên bàn Lâm Vĩnh Gia bóp mông cậu.
“Chỉ là…… bài tập về nhà mà thầy giao!” Lâm Vĩnh Gia một tay che vở một tay che mông.
“Thế sao lại không cho anh xem?”
“Bởi vì,” Lâm Vĩnh Gia nghĩ tới gì đó rồi đỏ mặt.
“Dù sao chính là không cho anh xem đấy.”
“Thế thì anh càng phải nhìn xem.” Mục Cao Cách nhìn dáng vẻ đỏ mặt của Lâm Vĩnh Gia cảm thấy đáng yêu cực kỳ, nhịn không được muốn hôn hôn cậu, duỗi tay làm bộ muốn cướp.
“Không được, không được.” Lâm Vĩnh Gia nhanh tay nhét vở vào áo mình, trước ngực bởi vì góc vở mà lộ ra hai đường thẳng nhô lên.
Lâm Vĩnh Gia cúi đầu nhìn phương thức giấu vở của mình, cảm thấy mình cơ trí cực kỳ, nếu anh Mục vì cướp vở mà cởi quần áo của mình, vậy cuối cùng khẳng định sẽ bị cơ thể mình hấp dẫn, không rảnh lo chuyện quyển vở nữa.
“Anh tới bắt đi lêu lêu ~” Lâm Vĩnh Gia càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, còn đặc biệt kiêu ngạo mà ưỡn ưỡn ngực.
Mục Cao Cách nhìn Lâm Vĩnh Gia đang kiêu ngạo như thể chắc chắn mình không thể lấy được, đem cậu ôm vào trong lòng mình, nâng cằm Lâm Vĩnh Gia hôn lên môi cậu. Mục Cao Cách đã biết hết các điểm nhạy cảm trên cơ thể Lâm Vĩnh Gia, anh nhẹ nhàng mơn trớn vành tai cậu, cảm giác được Bé Gây Rối ở trong lòng mình hơi mềm xuống, quyển vở bị giấu đi “Bang” một tiếng rớt xuống mặt đất.
Mục Cao Cách phớt lờ nó, hôn sâu hơn nữa, Lâm Vĩnh Gia cũng hết lòng tập trung mà ôm lấy cổ Mục Cao Cách, hai người ở trên ghế xoay thư phòng làm bậy một hồi. Sau Lâm Vĩnh Gia lại ngại ngồi không thoải mái, Mục Cao Cách ôm cậu trở về phòng ngủ tiếp tục.
Lâm Vĩnh Gia hôm nay đến lớp chăm chỉ học tập, buổi tối lại cùng Mục Cao Cách làm một trận ồn ào như vậy nên ngủ đến đặc biệt ngon.
Mục Cao Cách nhìn Lâm Vĩnh Gia ngoan ngoãn ngủ trong lòng mình, nhu tình hôn lên trán cậu một cái, tay chân nhẹ nhàng xuống giường, đến thư phòng nhặt quyển vở.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyentop.net