Chương trước
Chương sau
Mục Cao Cách thất thần mà nhận rồi gửi mấy email, anh vốn tưởng rằng không có Lâm Vĩnh Gia bám theo thì mình có thể suy nghĩ kĩ mọi việc, nhưng tâm trí lại vô thức hướng về Bé Gây Rối nhỏ đang đứng sau lưng mình.

Mục Cao Cách nhịn không được quay đầu lại, Bé Gây Rối sẽ không khóc chứ.

Lâm Vĩnh Gia không khóc, cậu chỉ cúi đầu đứng ở đó, mang theo ủy khuất và sợ hãi, trông hơi lẻ loi, như là một đứa trẻ bị phạt không biết nên lấy lòng bố mẹ mình thế nào.

Lâm Vĩnh Gia như vậy so với khi cậu khóc ửng hồng đôi mắt còn làm cho Mục Cao Cách đau lòng hơn, anh bất lực xoay ghế dựa, vòng tay qua eo Lâm Vĩnh Gia, ôm  cậu vào lòng rồi để cậu ngồi trên đùi mình.

Trọng lượng nặng trĩu đè trên đùi, Mục Cao Cách cũng không thấy nặng, chỉ cảm thấy hết sức an tâm.

Quên đi, chính mình với Bé Gây Rối không có biện pháp nào, tùy tiện vậy, có thể gặp được Lâm Vĩnh Gia là tốt rồi.

“Anh sai rồi, em đừng buồn.” Mục Cao Cách hiếm khi chân thành cúi đầu xin lỗi như thế này, anh nghiêng đầu hôn hôn cổ Lâm Vĩnh Gia cổ, an ủi cậu.

Lâm Vĩnh Gia ấm ức và bối rối được Mục Cao Cách an ủi thì lập tức phun trào: “Em tưởng anh không cần em.”

Lâm Vĩnh Gia đem đầu vùi vào hõm vai Mục Cao Cách, cảm giác nóng bỏng và ẩm ướt, Mục Cao Cách biết Bé Gây Rối lại khóc, lần này là bị anh bắt nạt khóc.

Dường như mỗi lần Lâm Vĩnh Gia khóc đều là vì anh.

Mục Cao Cách đau lòng vuốt tóc cậu, tràn ngập hối lỗi hôn hôn đuôi tóc cậu: “Rồi rồi, nín khóc nào. Anh chỉ nhất thời chưa suy nghĩ cẩn thận mà thôi, sao lại không cần Bé Gây Rối của anh được.”

“Anh mới là Bé Gây Rối í.” Nghe được biệt danh Mục Cao Cách đặt cho mình, Lâm Vĩnh Gia vừa khóc vừa oán hận cắn Mục Cao Cách mấy miếng, ở Mục Cao Cách trên cổ lưu lại mấy dấu răng nhạt nhạt.

“Cắn đi cắn đi, đừng khóc nữa mà, làm anh đau lòng chết đi được.” Mục Cao Cách đem mặt Lâm Vĩnh Gia từ trong lòng mình đào ra, thò lại gần hôn một cái lên bờ môi cậu, rất có khí thế Lâm Vĩnh Gia cứ khóc một lần lại hôn một lần.

Lâm Vĩnh Gia bị một câu “Làm anh đau lòng chết đi được” làm cho cả người lâng lâng, Bé Gây Rối nhớ ăn không nhớ đánh cảm thấy mình được dỗ tương đối rồi, nhưng cậu vẫn muốn tiếp tục cùng Mục Cao Cách hôn hôn, bắt đầu rối rắm không biết nên tiếp tục khóc hay.

Nước mắt Lâm Vĩnh Gia đã ngừng rơi, nhưng lại ngượng bảo Mục Cao Cách tiếp tục hôn mình, liền định nhếch miệng giả khóc, kết quả cậu còn chưa há mồm, Mục Cao Cách đã mổ một miếng lên bờ môi của cậu.

Lâm Vĩnh Gia được ngon ngọt nỗ lực ngăn mình nhếch lên khóe miệng hì hì, duy trì bộ mặt khóc không ra khóc.

Vừa nhếch môi, Mục Cao Cách liền hôn cậu một cái.

Vừa nhếch môi, Mục Cao Cách liền hôn cậu một cái.

Lâm Vĩnh Gia không nói chuyện, hai người đối diện nhau, nhìn vào mắt đối phương.

Sau đó, Lâm Vĩnh Gia chớp chớp mắt, Mục Cao Cách liền ghé sát vào hôn cậu một cái.

Lại chớp chớp đôi mắt, Mục Cao Cách lại hôn cậu thêm một cái.

Lâm Vĩnh Gia được hôn đến bay bổng cuối cùng không kiểm soát được cơ mặt, phì cười, khóe mắt còn phiếm hồng cũng cười đến cong cong.

Mục Cao Cách thấy Bé Gây Rối rốt cuộc cũng cười, tảng đá lớn trong ngực cũng rơi xuống đất, thò lại gần hôn cậu thật sâu thật lâu. Hai người môi lưỡi quấn quýt. Lâm Vĩnh Gia vừa mới khóc, cả người đều nóng bừng, trong miệng cũng thế, Mục Cao Cách cảm thấy hạnh phúc khoan khoái, nhịn không nổi đè Lâm Vĩnh Gia lên bàn làm việc.

“Anh Mục, chúng mình vào phòng trong đi được không, bàn làm việc cứng lắm, không thoải mái.” Lâm Vĩnh Gia quấn lấy Mục Cao Cách cổ, tuy rằng cậu rất muốn chơi văn phòng play, nhưng nằm thế thì cứng quá, cộm đến eo cậu đau.

Lâm Vĩnh Gia nói vậy Mục Cao Cách mới ý thức được mình đang làm gì, có ai ngờ đến một ngày chính mình sẽ hoang dâm vô độ đến thế.

Nhìn dưới thân Lâm Vĩnh Gia là mấy sập gài liệu còn chưa kịp dẹp sang một bên, Mục Cao Cách bế ngang Lâm Vĩnh Gia đi vào phòng nghỉ của mình.

Hai người ở bên trong điên cuồng hôn môi đối phương, mang theo một loại cảm giác mất đi rồi tìm lại, tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt.

Cuối cùng khi Mục Cao Cách từ phòng nghỉ ôm Lâm Vĩnh Gia ra, dấu hôn trên cổ không thể che được.

“Anh Mục thật lợi hại.” Lâm Vĩnh Gia không sức lực cả người mềm oặt ở trong lòng Mục Cao Cách, nhưng ngoài miệng cứ không nhận thua mà trêu chọc Mục Cao Cách.

Mục Cao Cách ôm Lâm Vĩnh Gia ngồi xuống bàn làm việc trước xử lý tài liệu: “Đứng còn không nổi mà còn yêu sách, để em ở trong phòng nghỉ ngơi em không chịu, một hai cứ phải dính lấy anh.”

Lâm Vĩnh Gia nhàm chán dựa vào Mục Cao Cách phàn nàn: “Anh rút chym vô tình! Rõ ràng phải ôm em âu yếm một tiếng, anh lại vội vàng chạy ra xử lý tài liệu. Em còn tốt bụng như thế không ngăn cản, muốn anh ôm em một cái anh còn mắng em!”

Mục Cao Cách một tay cầm con chuột, một tay ôm eo Lâm Vĩnh Gia phòng hờ cậu ngã xuống, kết quả là không có tay đánh chữ.

“Bé Gây Rối, giúp anh đánh máy.” Mục Cao Cách không được tay đang ôm Lâm Vĩnh Gia, lỡ đâu anh buông cái tay này ra thì bé trong ngực anh uốn éo vặn vẹo không cẩn thận rơi xuống làm sao bây giờ, kết quả người đau lòng vẫn là chính mình.

“Gọi em bảo bảo, hoặc là bảo bối, không được gọi em là Bé Gây Rối.” Lâm Vĩnh Gia lẩm bẩm từ Mục Cao Cách trong lòng ngực ngồi dậy, tay với tới bàn phím.

“Em đàn ông con trai gọi bảo bối mà hổng thấy sến à.” Mục Cao Cách con chuột cũng không thèm cầm nữa, hai tay ôm lấy Lâm Vĩnh Gia.

“Một chút đều không, em vốn dĩ chính là bảo bối. Nói coi, anh hiện tại không lo em là gián điệp thương mại hả?” Lâm Vĩnh Gia lòng dạ hẹp hòi còn so đo chuyện Mục Cao Cách hoài nghi mình là gián điệp thương mại.

“Không nghi ngờ, phá sản thì em nuôi anh. Em gõ: Trong số liệu này……” Mục Cao Cách bao bọc người Lâm Vĩnh Gia, nhìn ngón tay cậu ở trên bàn phím gõ chữ.

Những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh vừa rồi còn nắm vào "cái đó" của mình.

Mục Cao Cách nhịn không được lại nổi lên phản ứng lần nữa.

Lâm Vĩnh Gia còn đang cẩn thận giúp kim chủ gửi email đây, lại cảm giác được có thứ gì chọc mông mình, cậu ấn mông xuống liền nghe được Mục Cao Cách rên, kiêu ngạo mà cười cười: “Thật sự thử chơi văn phòng play sao ạ?”

Mục Cao Cách nắm mông cậu ý bảo cậu đừng dùng sức đè xuống phía dưới: “Không chơi, em có hơi nặng.”

Lâm Vĩnh Gia dừng gõ chữ.

“Có hơi nặng?”

Lâm Vĩnh Gia tức khắc chân hết mềm, nổi giận đùng đùng đứng bật dậy từ trên người Mục Cao Cách, chống bàn làm việc chất vấn anh: “Sao anh có thể nói em béo? Anh thử nhìn xem có tiểu thụ nhà ai có dáng người đẹp bằng em, được lớn lên xinh như em chứ hả?”

Lâm Vĩnh Gia đột nhiên nhớ tới lời chú Lưu hôm trước kể chuyện Mục Cao Cách và Hàn Ý, cảm thấy tâm phiền ý loạn.

“Em biết rồi, anh đi mà ôm bạch nguyệt quang của anh! em sẽ đi tìm tiểu chó săn của em!” Lâm Vĩnh Gia tuy là nói muốn đi tìm tiểu chó săn nhưng chân lại một bước cũng không hoạt động, tức giận nhìn Mục Cao Cách chờ anh nhanh đến an ủi mình.

Mục Cao Cách nghe thấy Lâm Vĩnh Gia uy hiếp mình muốn đi tìm tiểu chó săn mặt đen lại: “Đố em tìm đâu ra tiểu chó săn dỗ được cái nết tác oai tác quái của em.”

Lâm Vĩnh Gia đang định nói giới giải trí đầy nhé, trên máy tính đột nhiên bắn ra một thông báo yêu cầu gọi video, người gọi tên là: Hàn Ý.

Hàn Ý!

Tinh thần chiến đấu của Lâm Vĩnh Gia lập tức được kích hoạt, Hàn Ý gọi đến đây làm gì, chẳng lẽ là muốn ôn lại quá khứ?

Lâm Vĩnh Gia tức khắc sục sôi ý chí đả kích tình địch, cho anh ta biết cậu cùng Mục Cao Cách hiện tại ân ái đến mức nào.

“Em đi vào trước đi.” Mục Cao Cách nhẹ nhàng nói với Lâm Vĩnh Giai.

Lâm Vĩnh Gia chiến hỏa lập tức bị dập tắt. Cậu biết Mục Cao Cách không phải cái loại ở phương diện tình cảm do dự không quyết đoán, cho nên tên bạn trai cũ Hàn Ý tuyệt đối không có cơ hội, nhưng vì sao Mục Cao Cách lại bảo mình tránh đi?

Nhìn bộ Mục Cao Cách em không đi anh tuyệt đối không tiếp cuộc gọi video. Lâm Vĩnh Gia hít sâu một hơi rồi đi vào phòng nghỉ, vào thì vào, cũng không phải là không thể ra mà. Cậu muốn đi rửa mặt rồi trang trí bản thân một chút, nét mặt toả sáng rạng rỡ đi ra gặp tình địch.

Trong lúc Lâm Vĩnh Gia ở trong phòng tắm nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt, làm sắc mặt có vẻ trắng hồng, Mục Cao Cách phải nghe Hàn Ý cười nhạo.

“Ha ha ha ha, chú Lưu gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi phối hợp với cậu diễn kịch. Cậu nói chú Lưu nghĩ thế nào mà bịa chuyện ghê vậy, còn gán tôi thành bạn trai cũ của cậu, eo ôi ghê tởm chết thôi.”

“Chú Lưu hiểu lầm mà thôi, cậu cho rằng tôi không ghê tởm?” Ở bên kia Hàn Ý cười đến khùng, Mục Cao Cách ghét bỏ cực kỳ.

Chú Lưu miêu tả Hàn Ý là người kiên nhẫn tinh tế, trong hiện thực Hàn Ý xác thật là người như vậy, nhưng anh ta cũng là một hoa hoa công tử, một kẻ phong lưu.

Cho nên khi thấy anh ta đòi gọi video, Mục Cao Cách phản ứng đầu tiên là đem Lâm Vĩnh Gia giấu đi. Rốt cuộc Bé Gây Rối tuy rằng hơi ngốc, nhưng lớn lên đẹp. Hàn Ý khẳng định sẽ nhịn không được mở miệng đùa giỡn một phen, tuy rằng là huynh đệ, nhưng Mục Cao Cách rất không vui khi Bé Gây Rối nhà mình bị đùa giỡn.

“Anh Mục, đây là ai ạ.” Lâm Vĩnh Gia từ phòng nghỉ đi ra như là tiểu yêu tinh không xương treo trên người Mục Cao Cách, cổ áo hơi mở lộ ra xương quai xanh trắng nõn lấm tấm vài vệt đỏ.

Mau nhìn! Nhìn xem tui và Mục Cao Cách iu nhau chừng nào!

Lâm Vĩnh Gia làm bộ vẻ mặt buồn ngủ liếc mắt nhìn trong video, ồ, lớn lên không đẹp bằng mình.

Mục Cao Cách nhìn Hàn Ý bên kia vô cùng sung sướng mà nhìn chằm chằm Lâm Vĩnh Gia để thưởng thức sắc đẹp, anh đen ấn Lâm Vĩnh vào trong lòng, chỉ chừa lại bóng dáng cho Hàn Ý xem.

“Đừng nghịch, ngoan nào.” Mục Cao Cách túm một chút vào mông Lâm Vĩnh Gia ý bảo cậu thành thật một chút.

“Anh Mục, đây là người yêu anh ư, anh lúc trước không phải nói đời này chỉ yêu mình em sao?” Hàn Ý nhìn phản ứng của Mục Cao Cách liền biết anh cực kỳ để bụng tiểu mỹ nhân trong lòng.

Vợ bạn không thể cướp, không thể trêu ghẹo tiểu mỹ nhân, nhưng anh có thể ghẹo Mục Cao Cách.

Nhớ tới chú Lưu nhờ vả, Hàn Ý mang theo hình tượng vô cùng hối hận về hành động khi xưa, muốn nối lại với bạn trai cũ.

Lâm Vĩnh Gia nghe Hàn Ý nói, nhịn không được há mồm hung hăng cắn cơ ngực Mục Cao Cách, cậu không biết Mục Cao Cách sẽ nói lời ngon tiếng ngọt thế cơ đấy.

“Úi, tiểu tổ tông, buông miệng, đau quá.” Mục Cao Cách cúi đầu dỗ Lâm Vĩnh Gia, để cậu nhanh buông ra miếng thịt trong miệng.

Nhìn thấy phản ứng của Mục Cao Cách, Hàn Ý rất muốn cười, nhưng sợ bị Lâm Vĩnh Gia phát hiện nên phải gắt gao cắn chặt miệng mình nín cười, chờ cơn cười qua tiếp tục diễn: “Em đã biết, anh nhất định vẫn yêu em, nếu không vì sao lại nguyện ý nhận cuộc gọi video của em chứ.”

Lâm Vĩnh Gia cắn càng mạnh, Mục Cao Cách không nỡ mắng Bé Gây Rối, chỉ có thể quát vào camera: “Cậu mẹ nó câm miệng, còn nói bừa ông đây đưa địa chỉ của cậu cho Diệp Hoa.”

Hàn Ý lập tức thay đổi sắc mặt, lấy lòng nói: “Đại ca, tui sai rồi. Tiểu mỹ nhân, buông đại ca ra đi, tui vừa nãy lừa cậu thôi, tôi cùng đại ca trong sáng không có quan hệ gì, tôi làm sao mà thích được cái tên xấu mặt xấu nết đó chứ, tui chắc chắn càng thích cậu hơn á.”

“Mục Cao Cách mới không xấu đâu.” Lâm Vĩnh Gia nghe lời Hàn Ý nói, buông lỏng miệng mình ra ngẩng đầu nói với Hàn Ý một câu, sau đó tiếp tục cúi đầu cắn Mục Cao Cách, lần này thay đổi bên cắn.

Tiếp tục cắn Mục Cao Cách, thậy ra là vì trường hợp này làm Lâm Vĩnh Gia hơi ngượng ngùng, cho nên chỉ có thể tiếp tục chôn mặt trong ngực Mục Cao Cách.

Trong lòng nghĩ trước mặt bạn bè Mục Cao Cách bị mất mặt, làm sao bây giờ!

Mục Cao Cách nhìn Lâm Vĩnh Gia biện hộ cho mình, còn chưa từ bỏ ý định mà cúi đầu cắn tiếp, quả thực dở khóc dở cười.

“Được được được, chồng cậu đẹp trai nhất, nếu không sao xứng đôi với mỹ nhân như cậu được.” Hàn Ý hàng năm lưu luyến bụi hoa nói chuyện siêu dẻo miệng, cái miệng đang cắn của Lâm Vĩnh Gia cũng không nhịn được mà khẽ nhếch lên.

Lâm Vĩnh Gia trở mình ngồi dậy, đỏ mặt bắt lấy tay Mục Cao Cách để anh vòng vào eo mình.

Mục Cao Các ấn nhẹ làm đổ người cậu xuống, để cả người cậu dựa vào người anh rồi giơ tay giúp cậu cài lại khuy cổ áo. 

Xương quai xanh còn lộ ra, phải cài thật kín mới được. 

Hàn Ý nhìn trong video Mục Cao Cách và Lâm Vĩnh Gia tương tác tự nhiên, kêu lên một tiếng rồi ngã xuống trước máy tính: “Tôi đã phải chịu bạo kích.”

Trong lúc vô tình khoe ân ái khiên Lâm Vĩnh Gia cười sung sướng thỏa mãn.

Mục Cao Cách từ sau lưng ôm lấy cậu, thấy tai cậu đỏ lên, chả hiểu Bé Gây Rối này da mặt mỏng hay là dày.

Buổi tối về đến nhà, Lâm Vĩnh Gia đột nhiên cảm thán nói: “Anh Mục, giá như kỹ năng nói lời tán tỉnh của anh mà bằng một nửa anh Hàn Ý thì ngon rồi.”

Mục Cao Cách đen mặt, quyết định block Hàn Ý.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.