Loại cảm giác này thẳng đến thời điểm Hạ Cẩm Thiên xuống lầu ăn cơm vẫn còn quanh quẩn trong lòng như cũ.
Mà quản gia lúc dọn cơm ra cho anh còn dùng ngữ khí vô cùng lo lắng nói "Gần đây công ty bận quá mức, A Bạch thoạt nhìn đều gầy đi một vòng. Ngày hôm qua tan tầm trở về vẫn luôn ở thư phòng bồi tiên sinh tăng ca, sáng sớm hôm nay vội vội vàng vàng liền rời đi, cơm sáng cũng chưa ăn được."
"........" Hạ Cẩm Thiên không nói chuyện, quay đầu liếc mắt nhìn quản gia một cái.
Quản gia thuận thế đưa cho Hạ Cẩm Thiên một cái thìa, lại thở dài "Đại thiếu gia gần đây khí sắc không tồi."
Hạ Cẩm Thiên khẽ nhíu mày, quả nhiên, câu nói tiếp theo của quản gia chính là "A Bạch lát nửa mở họp sẽ không đau dạ dày đâu nhỉ?"
Cho nên, quản gia quan tâm đứa nhỏ là chuyện tốt, nhưng anh đây là bị ghét bỏ?
Hạ Cẩm Thiên yên lặng mà uống một ngụm cháo, bắt đầu nghĩ lại xem bản thân mình gần đây có phải quan tâm Lục Bạch không đủ hay không. Nếu không vì sao quản gia sẽ nói lời như vậy?
Nhưng ngay sau đó Hạ phu nhân xuống lầu liền lại một lần nữa cho Hạ Cẩm Thiên một đòn nặng nề.
Hạ phu nhân: "Cẩm Thiên sao con còn ở nhà? Vì sao không đi làm?"
Hạ Cẩm Thiên: "Hôm nay con được nghỉ."
Hạ phu nhân thở dài: "Con còn biết nghỉ ngơi, A Bạch như thế nào cứ phải chạy đôn chạy đáo làm việc như vậy?"
Sau đó liền mang một bộ hận rèn sắt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ac-doc-thi-phai-muon-lam-gi/281558/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.