Mặt trái cảm xúc mà hai đời Lục Lộc sở hữa gần như đều trong nháy mắt này bị Lục Bạch thổi bùng lên.
Có kêu tên của tôi không?
Đúng vậy! Có kêu tên của Lục Bạch không?
Địch Tuấn Thanh đương nhiên sẽ không, bởi vì Địch Tuấn Thanh căn bản không có đem Lục Lộc trở thành Lục Bạch, mà là thời điểm nhìn Lục Lộc, trong đầu cũng chỉ có Lục Bạch.
Hắn từ trên người y tìm được bóng dáng của Lục Bạch, hơn nữa vì để cho y càng giống Lục Bạch hơn liền tận lực làm thương tổn y, làm y khổ sở, làm y ở trên giường phải khóc lóc.
Đều là Lục Bạch sai, y sở dĩ không được hạnh phúc, đều là do Lục Bạch mang đến!
Lục Lộc đột nhiên nghĩ đến khi còn nhỏ, Lục Bạch dẫn y đi ra ngoài chơi. Những đứa bạn đó đều vô cùng thích nghe theo lời Lục Bạch.
Cho dù bởi vì gây ra chuyện gì đó bị Lục Bạch răn dạy, bọn họ cũng muốn vây quanh bên người Lục Bạch, tranh nhau cướp vị trí người có quan hệ tốt nhất với Lục Bạch.
Sau khi đi học, thiên phú của Lục Bạch thường thường, chỉ có thể năng là còn tính không tồi. Nhưng cậu lại càng thêm được hoan nghênh. Đám nam sinh chơi bóng rổ đều sẽ rủ cậu đầu tiên.
Mặc kệ là hoạt động gì, chỉ cần Lục Bạch đi, lập tức liền có rất nhiều người báo danh theo.
Cậu giống như một mặt trời nhỏ, tản mát ra ấm áp, làm tất cả mọi người đều thích mình.
Mà Lục Lộc cùng Lục Bạch lớn lên giống nhau, chỉ là nhỏ hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ac-doc-thi-phai-muon-lam-gi/281531/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.