Mỗi người trong đám thiếu niên này đều là nhị thế tổ, trong nhà cũng là loại không dễ chọc vào. Bọn chúng quen hoành hành ngang ngược, ở thời điểm đối mặt với cảnh sát cũng tạo thành một bộ dạng không sợ gì cả. Nhưng mà bọn chúng không có nghĩ kỹ một chuyện.
Trước kia cảnh sát không thể thật sự định tội bọn chúng là bởi vì chuyện mà bọn chúng gây ra nói lớn cũng không phải là lớn, lại không làm ra mạng người, người trong nhà của bọn chúng cũng thuận lợi ém gọn chuyện này.
Nhưng vi phạm lệnh cấm về sử dụng thuốc trái phép lại không phải chuyện bình thường nữa. Đừng nói là nhóm người này đã sớm qua 16 tuổi, chính là cho dù chưa đủ 16 tuối cũng sẽ bị bắt vào đồn.
Rất nhiều người, căn bản đến mặt bàn cũng không thể đi lên nổi. Đáng tiếc bọn chúng lúc này còn như cũ cái gì cũng đều không hiểu.
Nhưng mà thái độ của cảnh sát đã chứng minh tất cả, thời điểm lục soát dược phẩm, cảnh sát trực tiếp đem toàn bị người đi.
Địch Tuấn Thanh quay đầu liếc mắt nhìn Lục Bạch một cái, lộ ra một biểu tình cười như không cười.
Như là đang cảnh cáo, lại như là đang khiêu khích một cách ái muội.
"Chờ tôi trở lại." Thanh âm của Địch Tuấn Thanh rất nhẹ, Lục Bạch chỉ có thể dựa vào khẩu hình miệng để phân biệt.
Thuốc không ở trong tay hắn, hắn tất nhiên là không có khả năng xảy ra chuyện gì. Sau khi đi vào, chờ luật sư tới, chối phắt, là có thể thành thật kiên định đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ac-doc-thi-phai-muon-lam-gi/281530/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.