Ngày hôm sau, sớm tinh mơ Ngộ Quân Diễm đã tỉnh, bưng nước rửa mặt vào phòng, sau đó ngồi ở bên giường, khẽ gọi: “Ngọc Hành, dậy đi, không phải ngươi nói hôm nay muốn đi ra ngoài sao?”
Ngón tay Tô Ngọc Hành giật giật, chạm lên mu bàn tay của Ngộ Quân Diễm, bò lên mặt hắn, nhẹ véo cằm hắn, cười nói: “Đúng là hiền thê.”
Nếu ngày thường có người dám giễu cợt Ngộ Quân Diễm như vậy, hắn nhất định khiến kẻ đó biết thế nào gọi là họa từ miệng mà ra, nhưng lời này thốt ra từ miệng Tô Ngọc Hành, Ngộ Quân Diễm chẳng những không tức giận, còn cười ra tiếng, kéo y dậy, lấy khăn vải ngâm nước ấm, lau mặt cho y.
“Ta tự làm được.” Tô Ngọc Hành nhận khăn vải, cười nói, “Mắt ta mù, nhưng tay chân vẫn rất linh hoạt.”
Tô Ngọc Hành mù ba năm, sớm đã chấp nhận sự thật này, cũng có thể không chút để tâm mà nói đùa. Nhưng Ngộ Quân Diễm lại không sao thoải mái được như y, nghe thấy mấy chữ này, bàn tay đang ngăn tay Tô Ngọc Hành lại đột nhiên cứng đờ.
“Đừng để trong lòng, chuyện cũ đã qua cả rồi.” Tô Ngọc Hành vỗ vai Ngộ Quân Diễm, “Bây giờ không phải rất tốt sao?”
“Không! Sao có thể?” Ngộ Quân Diễm phản bác.
“Ta đã rất thỏa mãn.” Tô Ngọc Hành cười yếu ớt, nhẹ giọng nói, “Ngươi có biết không, lúc mới trở về Đế đô ta đã nghĩ, nếu như có một ngày nghe được tiếng nói của ngươi lần nữa, ta đã không còn gì hối tiếc, đừng nói cùng giường chung gối như tối qua, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001223/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.