Trong lao ngục, mí mắt phải của Tô Ngọc Hành đột nhiên giật giật. Y vốn không tin cái gọi là mắt trái giật được tài, mắt phải giật gặp tai. Nhưng lúc này, bất an đột nhiên dâng lên khiến lòng y không yên: không biết bây giờ Quân Diễm còn tức giận hay không? Hắn giận y không sao cả, nhưng hắn sắp đến ngày sinh, không biết có vì cảm xúc kích động mà khó chịu? Liệu Quân Diễm có chịu đựng được không?
Nghĩ tới đây, Tô Ngọc Hành sờ tay vào trong ngực, lấy tờ hưu thư ra, phía trên là nét chữ mạnh mẽ, cứng cỏi của Ngộ Quân Diễm, giống hệt như con người của hắn, kiên cường khí khái, quyết không chịu thua.
“Quân Diễm, ngươi cho rằng một tờ hưu thư là có thể đoạn tuyệt quan hệ giữa chúng ta sao?” Tô Ngọc Hành bưng phong hưu thư, thủ thỉ, tựa như đang ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp mà quật cường của Ngộ Quân Diễm, “Ràng buộc giữa chúng ta đã quá chặt, sớm không thể tháo gỡ được rồi. Dù không còn là Vương phi, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, mãi mãi bảo vệ ngươi.”
“Vương phi!” Lúc này Chu Bân vội vàng chạy tới, “Vương gia có đến đây không?”
“Vương gia? Không có.” Tô Ngọc Hành càng thêm bất an, hỏi, “Sao vậy? Không thấy Vương gia?”
“Vâng.” Chu Bân cũng luống cuống, “Vừa rồi thần tới phòng tìm ngài ấy, phát hiện ngài ấy không ở trong phòng, bội kiếm cũng không thấy đâu. Hỏi thủ vệ, không ai nhìn thấy. Thuộc hạ còn tưởng Vương gia tới tìm ngài…”
“Mau thả ta ra!” Nghe đến đây, Tô Ngọc Hành đã mất kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001211/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.