Ngộ Quân Diễm đợi Tô Ngọc Hành bị mang đi mới mệt mỏi mà úp mặt xuống bàn. Cách lớp áo choàng rộng, hắn cảm giác được bào thai trong bụng đang cử động mãnh liệt. Có lẽ do vừa rồi vận nội lực đánh Tô Ngọc Hành, lúc này thai nhi động dữ dội, đau đớn từng cơn nối tiếp. Ngộ Quân Diễm cười khổ, không ngờ mình lại rơi hoàn cảnh chật vật thế này, không ngờ người đối nghịch với hắn lại là Tô Ngọc Hành, người mà hắn vốn cho rằng sẽ nắm tay suốt đời.
“Con muốn đi ra sao?” Ngộ Quân Diễm nhẹ nhàng sờ lên điểm cao nhất trên bụng, thì thầm, “Nhà của con đã không còn hoàn chỉnh, con không còn được hai người yêu thương, con vẫn còn muốn ra sao?”
*
Tô Ngọc Hành đoán không sai, Ngộ Quân Diễm tin y đã phái người đưa tin về Đế đô, hạ lệnh thả những người Tây Ngõa theo y đến đây ra. Y vốn định đợi Ngộ Quân Diễm hết giận mới ngồi xuống bình tĩnh phân tích được mất nếu như hai nước nghị hòa. Không ngờ, cùng lúc kỵ binh Tây Ngõa được thả ra, lại có một nhóm người ngựa khác tiến đến gần doanh trướng.
“Thiếu gia, chính là ở đây.” Một người đàn ông lớn tuổi bên ngoài xe ngựa bẩm báo.
“Đây là quân doanh.” Một thanh niên chừng mười bảy, mười tám ngồi trong xe ngựa thò đầu ra nhìn, hỏi, “Chung bá, ông chắc là ở đây chứ?”
“Mặc dù lão phu tuổi đã lớn, nhưng mắt vẫn chưa mờ. Vừa rồi tôi đã lẻn vào quân doanh tìm hiểu, vị Vương gia trong này chính là một trong hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001210/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.