“Tộc trưởng.” Thị vệ hiểu rõ sự tình mới chợt nhớ ra bên ngoài còn có người đang chờ, “Thiếu chủ cầu kiến.”
Tộc trưởng không chút biểu cảm, lạnh nhạt nói: “Cho vào.”
“Phụ thân!” Anh Ba hấp tấp chạy vào, nhìn thấy tộc trưởng Đồ Lộ thì quỳ xuống.
Tô Ngọc Hành núp trong góc vội vàng đi ra, nói, “Ngươi mau đứng lên.”
“Tô…” Anh Ba thấy Tô Ngọc Hành ở trong trướng của phụ thân mình thì sửng sốt, vừa thốt lên một tiếng, thấy Tô Ngọc Hành đưa ngón trỏ lên môi ý bảo mình nhỏ giọng, vội hạ giọng hỏi, “Sao ngươi lại ở trong trướng của phụ thân ta?”
Tô Ngọc Hành giơ tay vời, Ngộ Quân Diễm đẩy A Nguyên đi ra, đồng thời ghé tai nàng nhỏ giọng uy hiếp: “Nếu không muốn chết thì ngươi nên biết cái gì nên nói, cái gì không!”
A Nguyên bị dọa, gật đầu không ngừng.
“Sao các người đều ở đây?” Anh Ba sửng sốt, nhất là khi nhìn thấy A Nguyên, chỉ về phía nàng hỏi, “Nàng ta không phải là…?”
“Nàng là thị nữ của Tô Quả.” Tô Ngọc Hành nói, y biết Anh Ba có rất nhiều nghi hoặc, quyết định nói ra vấn đề trọng yếu nhất, “Tô Quả chết rồi.”
“Sao cơ?” Mặc dù Anh Ba đã hạ thấp giọng, nhưng thấy hai mắt hắn đột nhiên mở lớn, Tô Ngọc Hành nhận ra hắn đang vô cùng vui sướng vì báo được thù.
Anh Ba bắt lấy tay Tô Ngọc Hành, kích động hỏi: “Ngươi giết ả?”
“Không phải.” Tô Ngọc Hành lắc đầu, “Là chủ nhân của ả giết ả.”
“Chủ nhân của ả?” Anh Ba suy đoán, “Ngươi muốn nói Đại Hãn?”
Tô Ngọc Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001199/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.