Năm đó, Hoàng đế tự sát trong cung, U vương Ngộ Quân Khiêm đăng cơ xưng đế, sửa quốc hiệu là Khánh.
Ngộ Quân Khiêm ngồi trên ghế rồng, mắt nhìn xuống thần tử quỳ lạy phía dưới, chẳng hiểu sao bên tai lại vang lên câu nói của người nọ trước khi chết: “Ngộ Quân Khiêm… Ta ở bên dưới… chờ ngươi!”
Ngộ Quân Khiêm hiểu, đánh hạ Đế đô, công lao lớn nhất thuộc về Ngộ Quân Diễm, rất nhiều đại thần trong triều đều ủng hộ hắn, trong lòng tướng sĩ càng chỉ biết đến Phúc vương, mà không biết U vương. Như vậy, nếu như có một ngày hắn không muốn chịu sự quản chế của y nữa, liệu chăng những người từng phụ tá y soán vị Hoàng đế sẽ ủng hộ hắn soán vị y?
“Hoàng thượng, Phúc vương cầu kiến.”
“Hả? Ngươi nói gì?” Ngộ Quân Khiêm hoàn hồn hỏi, “Ngươi vừa mới nói ai cầu kiến?”
“Bẩm Hoàng thượng, Phúc vương cầu kiến.”
“Phúc vương…” Ngộ Quân Khiêm nhíu mày, “Ngươi đi ra ngoài nói với hắn là ta đã ngủ say rồi, bảo hắn ngày khác hãy tới.”
“Dạ, Hoàng thượng.”
Hộ vệ vừa lui xuống, một giọng nói khác từ bên ngoài truyền vào: “Tại sao phải nói dối? Tại sao không gặp nhị đệ?”
Ngộ Quân Khiêm ngẩng đầu nhìn, Hoa Vũ Tiên từ ngoài cửa chậm rãi đi vào: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
“Hoàng hậu không cần đa lễ.” Ngộ Quân Khiêm đi tới nâng nàng dậy, thở dài hỏi: “Nàng có biết nhị đệ tìm đến trẫm là vì chuyện gì không?”
Hoa Vũ Tiên lắc đầu: “Thần thiếp không biết, Hoàng thượng biết sao?”
Ngộ Quân Khiêm gật đầu: “Nếu như trẫm đoán không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001174/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.