Lúc đoàn người đến được Phúc Châu, Kim Mục và Tô Tín đã lo lắng chờ đợi nhiều ngày, nhìn thấy vết thương trên tay Tô Ngọc Hành đã bắt đầu thối rữa, Tô Tín đau lòng bôi thuốc cho y, trách cứ: “Sao lại để bị trúng loại độc mạnh thế này? Nếu tới nơi muộn thêm chút nữa, sợ này cánh tay này của con sẽ không thể giữ được!”
Tô Ngọc Hành lén nhìn khuôn mặt đầy áy náy của Ngộ Quân Diễm, nén đau, ra vẻ không sao cả mà cười: “Nào có nghiêm trọng như vậy, phụ thân đúng là chuyện bé xé ra to.”
Không ngờ lời này của y khiến Tô Tín nổi giận, ông nhíu mày quát: “Cái gì gọi là chuyện bé xé ra to? Vết thương của con có nặng hay không chẳng lẽ ta lại không nhìn ra? Đừng quên bản lĩnh của con là học từ ai!”
Tô Ngọc Hành thấy phụ thân tức giận, vội vàng nhận sai: “Phụ thân bớt giận, hài nhi nói sai rồi.”
Kim Mục cũng vội hoà giải: “Được rồi, được rồi, ngài ấy nói như vậy cũng là vì sợ ông lo lắng. Nếu đã bị thương nặng, ông cũng đừng trách mắng ngài ấy nữa.”
Tô Tín quan sát da thịt quanh miệng vết thương, vừa đau lòng lại tức giận, khóe môi rúm lại mấy lần, khó khăn nặn ra mấy chữ: “Ta đi xem thuốc sắc thế nào rồi.”
Sau khi Tô Tín rời đi, Kim Mục nói với Tô Ngọc Hành: “Phụ thân của ngài là vì thương xót ngài mới nói như vậy, cũng không phải mắng ngài đâu.”
Tô Ngọc Hành nói: “Ta hiểu.”
Kim Mục gật đầu: “Vương phi nghỉ ngơi cho khỏe, thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001163/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.