Tô Ngọc Hành tháo mũ rộng vành xuống, nở nụ cười giảo hoạt, nói với Ngộ Quân Diễm: “Ngươi quên đêm hôm qua ta đã nói gì với ngươi sao?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Ngộ Quân Diễm tức giận nói: “Ngươi nói nhiều lời như vậy, ta làm sao biết được ngươi đang nhắc tới câu nào?”
Tô Ngọc Hành cười nói: “Ta từng nói chúng ta trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, vĩnh viễn không xa rời nhau, ngươi còn nói được đấy thôi?”
Lúc này Ngộ Quân Diễm mới biết thì những lời hôm qua y nói với mình còn có ý như vậy, tức giận chất vấn: “Âm mưu quy kế của ngươi có phải đều dùng với ta không hả? Ta nói được không có nghĩa là đồng ý cho ngươi cùng tới đây, ngươi đã đến rồi, cha mẹ ngươi phải làm sao?”
Tô Ngọc Hành trả lời: “Kim tướng quân sẽ đưa họ đến Phúc Châu an toàn, ngươi không cần lo lắng. Việc cấp bạch lúc này là làm thế nào để loại bỏ cái đuôi phiền phức phía sau.”
Ngộ Quân Diễm nhìn mũi tên từ phía sau phóng tới mỗi lúc một dày đặc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đến nơi sẽ tính sổ với ngươi!”
Tô Ngọc Hành cười nói: “Vương gia ngồi vững, giờ ta sẽ tăng tốc!”
Ngộ Quân Diễm biết Hoàng đế sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, trước đó đã có chuẩn bị, sai đội ngũ đi cùng cất giấu binh khí, chuẩn bị đối đầu với truy binh.
Tô Ngọc Hành vừa đánh xe vừa nói: “Đây là vùng bằng phẳng, bất lợi với chúng ta, vẫn nên đi vào trong rừng thì hơn.”
Ngộ Quân Diễm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001162/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.