“Kim Báo, ngươi đứng lại đó cho ta!” Kim Mục nổi giận gầm lên một tiếng.
Người nọ cũng như lấy lại bình tĩnh, sờ soạng ngồi trở xuống ghế, bình thản hỏi, “Vị tiên sinh này là ai? Nghe tiếng nói rất lạ, là khách quý của phủ sao?”
“Tiếng nói rất lạ?” Kim Mục cau mày bước tới, lôi người nọ từ trên ghế dậy, kéo y ra ngoài cửa, nơi có ánh mặt trời chiếu vào, ghé sát mặt y, để y nhìn mình, “Ngươi nhìn kỹ khuôn mặt này cho ta! Ngươi dám nói ngươi chưa từng gặp?”
Hai chân người nọ như không còn lực, để mặc Kim Mục kéo đi, lúc này loạng choạng như sắp ngã, khàn giọng đáp: “Thứ cho tại hạ mắt kém…”
“Ngươi không quen ta, nhưng ta thì biết ngươi!” Kim Mục kích động nói, “Đừng quên, ngươi là con của ta, chảy trong người ngươi là máu của ta. Chớ nói ngươi sống sờ sờ đứng trước mặt ta, cho dù ngươi có hóa thành tro bụi, ta cũng có thể nhận ra đống tro đó là của ngươi! Ngươi cho rằng tìm vừa một người vóc dáng tương tự, mặc y phục của ngươi vào là có thể che được mắt ta? Nếu ngay cả thi thể của con mình cũng không nhận ra, ta còn xứng để ngươi gọi là phụ thân nữa sao?”
Kim Mục nói một hơi, Kim Báo đối diện đã lệ rơi đầy mặt. Y che mặt, ngã ngồi xuống đất, nghẹn ngào nói: “Con không còn mặt mũi nào gặp lại cha… Bởi vì lúc đó con nhất thời sợ chết, phạm phải tội lớn, làm hỏng kế hoạch mai phục, khiến các huynh đệ chết thảm… Con… Con có lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi/1001157/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.