Cố Khinh Hàn cầm y phục lá cây tới trước mặt nhìn trái, nhìn phải, nhìn trên, nhìn dưới.
Nhíu mày.
Thật sự phải mặc y phục lá cây này sao? Vừa bẩn vừa xấu, vừa mất mặt!
Nhìn trên người một cái, gần như bộ phận quan trọng đều sắp không che được!
Chẳng lẽ, thật sự phải mặc sao?
Cô làm sao lại xui xẻo như vậy a..
Ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng.
Chống thân mình, cầm y phục lá cây trong tay, khoác lên trên người mình.
Mặc y phục lá cây, chung quy so với lõa thể thì tốt hơn đi!
Bên kia, nữ tử một bộ bạch y như tuyết, liếc mắt trộm nhìn bộ dáng ăn nghẹn của Cố Khinh Hàn.
Khóe miệng ngậm một mạt tươi cười sung sướng.
Muốn cười, lại không dám cười, nghẹn khí, giả vờ ho nhẹ vài tiếng.
Lạnh lùng như Vệ Thanh Dương, khóe miệng cũng không khỏi giương lên.
Ai nha, tốt nhất đừng để cô tồn tại đi ra ngoài, bằng không thế nào cũng phải lăng trì xử tử những gia hỏa ở Thanh Phong trại đó!
Làm hại cô chịu thống khổ, tủi thân nhiều như vậy.
Hừ! Không thể không nói, sau khi Lộ Dật Hiên tới, nháy mắt Cố Khinh Hàn nhẹ nhàng không ít, công việc nặng nhọc gì, ăn uống, tất cả đều một mình nàng bao.
Buổi tối cũng không cần lại lo lắng dã thú tập kích.
Dã thú tới, ai ăn ai còn chưa biết đâu!
Đừng nhìn Lộ Dật Hiên một bộ ý cười trong trẻo, ôn hòa có lễ, lúc phải giết dã thú, mắt cũng không chớp cái nào, tim cũng không phải là tàn nhẫn bình thường.
Ba ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-tuyet-sac-cua-nu-hoang-be-ha/781232/chuong-654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.