Ngay tại thời điểm Cố Khinh Hàn phải làm một bước cuối cùng. Đột nhiên, Vua sói vốn dĩ phải chết kia không biết tỉnh lại từ khi nào, mang theo tiếng gió, lao vọt đến, tốc độ vẫn như trước không chậm chút nào. Cố Khinh Hàn ngừng lại động tác, con ngươi màu máu phun trào ra sát ý ngập trời. Bỏ lại Vệ Thanh Dương, chân đá ra liên tiếp, đá Vua sói ra xa, tung một chưởng phong mãnh liệt mênh mông, vô số đá vụn, cành cây, lấy khí thế rào rào đánh trên mình Vua sói. Vua sói đáng thương kia bị đánh đến ngay cả thân sói đều không nhìn ra được. Máu tươi từ từ chảy ra, chết đến nỗi không thể chết được nữa. Vệ Thanh Dương, ở thời điểm Cố Khinh Hàn đứng dậy, vội vàng kéo quần áo dưới thân lên, che lại bộ phận quan trọng, thân thể cuộn tròn thành một đoàn. Nhìn thấy Cố Khinh Hàn đánh chết Vua sói, lại mang theo tươi cười khát máu, âm u đi về phía y. Người cuộn tròn, vô thức lùi thẳng ra phía sau. Y hoàn toàn có thể tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra việc gì. Chỉ là y thật sự không muốn, một ngàn lần, một vạn lần không muốn. Trên mặt đất, thân hình Cố Khinh Hàn, đi từng bước một tiến lại gần y. Từng đạo bóng ma chiếu vào đáy lòng y. Mắt thấy gương mặt phóng đại kia lại xuất hiện ở trước mặt mình. "Sh!" Tóc bị kéo lên. Đau đớn kịch liệt, khiến cho Vệ Thanh Dương không thể không lảo đảo đứng lên. Quần áo đã kéo lại trên người, cũng bị cởi ra rơi xuống đất. Lộ ra một mảng da thịt lớn. Còn không có phản ứng lại, cổ đã bị người bóp một cái. Hô hấp nháy mắt căng thẳng, không thở nổi. Cổ tay bóp chặt, bóp thật chặt, đau đến mức y phát run, không khí càng ngày càng ít đi. Bàn tay kia bóp ở cổ, làm y căn bản không thể hô hấp. Trước mắt, là một khuôn mắt khát máu, tươi cười âm ngoan, không tiếng động cười âm hiểm với y. Thời gian từng giây từng giây trôi qua, ngay tại thời điểm Vệ Thanh Dương cho rằng chính mình muốn tắt thở, lực đạo trên tay buông lỏng. "Khụ khụ khụ.." Ngã xuống đất, ho thật mạnh. Chờ y phục hồi lại tinh thần. Ngẩng đầu nhìn về phía Cố Khinh Hàn, nữ hoàng hung thần ác sát kia, đã sớm nằm trên mặt đất. Trên người vẫn không nhúc nhích, không biết sống hay chết. Vệ Thanh Dương nhìn về phía chân trời. Tia nắng ban mai, một tia nắng vàng nhạt nhá nhem chiếu ra, chiết xạ ra từng tia sáng nhu hòa. Sương mỏng mông lung chậm rãi tan đi, bầu trời phía đông càng ngày càng sáng. Vệ Thanh Dương nhìn Cố Khinh Hàn ngã trên mặt đất, lại nhìn về phía y phục rách nát trên người chính mình. Chịu đựng đau đớn ở cánh tay cùng xương bả vai. Đem quần áo bị xé tan thành từng mảnh trên người chậm rãi khoác lên. Mặc dù khoác lên, vẫn là lộ ra một mảng da thịt lớn. Chống mặt đất đứng lên. Mới vừa đứng dậy, đầu óc một mảng choáng váng, trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất. Qua một lúc lâu, cảm giác choáng váng cùng tối sầm kia mới tan đi. Hướng cây cổ thụ bên cạnh bò vài bước. Dựa lưng vào cây cổ thụ thở hổn hển vài hơi. Con ngươi, không nhịn được lại lần nữa chuyển về phía Cố Khinh Hàn. Ánh mắt lóe lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì, suy nghĩ bay tới phương xa. Chờ đến thời điểm Cố Khinh Hàn tỉnh lại, đã trôi qua nửa ngày. Mơ mơ màng màng mở đôi mắt đen nhánh kia. Cố Khinh Hàn chỉ cảm thấy trên người mình như bị vặn xoắn giống nhau, toàn thân trên dưới, không có một chỗ nào không đau. Hơi hơi giật mình: "Ngao ngao, đau chết mất!" Cố Khinh Hàn nhịn không được mắng một tiếng, trên người đau đến nỗi cô nhe răng trợn mắt, lăng trì cũng không có đau như vậy! Trên người có chút dinh dính. Chớp chớp mắt, để cho chính mình chậm rãi thích ứng ánh sáng màu cam kia. Trước mặt, mùi máu tươi ập vào chóp mũi. Mẫn cảm, quay đầu sang bên cạnh nhìn một cái. Vừa nhìn qua, đã sợ tới mức thân thể cô run lên. Trời ạ, xung quanh tất cả đều đầy rẫy xác sói hoang, trên mặt đất, tất cả đều là vết máu tanh đỏ. Máu đỏ tươi nhiễm đỏ toàn bộ mặt đất. Bên cạnh, không ít cây cối, hoa cỏ đều đổ xuống đất không dậy nổi. Gốc cây, cành cây che phủ toàn bộ đất hoang. Mùi vị gay mũi này, ngửi vào làm cho người ta buồn nôn. "Ọe!" Đem đầu quay sang bên kia, nôn đến nỗi mật cô cũng đều sắp nôn ra. Vừa quay người lại, khẽ động đến miệng vết thương trên người, đau đến mức cô không để ý đến hình tượng kêu to như sói tru. "Đau chết lão nương, ngao ngao.." Phía sau lưng, mồ hôi lạnh từ từ toát ra. Trong lúc nôn mửa, ánh mắt đồng thời thấy được, ở cách đó không xa, còn có một con sói dữ thật lớn, mắt nháy nháy, đây là Vua sói sao? Là ai lợi hại như vậy, đều giết sạch đám sói dữ đầy đất này rồi? Lại là bằng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy Vệ Thanh Dương dựa vào một cây đại thụ, thân thể cuộn tròn, đem đầu để ở trong đầu gối, đôi tay gắt gao ôm lấy hai đầu gối. Trên người, quần áo đông một mảnh, tây một mảnh, rách nát thành một đoàn, quần áo kia là bị xé rách, trên mặt đất, còn có mảnh vụn nhỏ của quần áo. Mà trên tay hắn, chảy một mảng lớn máu tươi, máu tươi kia chậm rãi đông lại, nhiễm đỏ cánh tay hắn, nhiễm đỏ hắn vạt áo, nhiễm đỏ mặt đất.. Không biết tại sao, cô cảm giác nam tử này hiện tại rất ưu thương, rất khổ sở. Ánh nắng mặt trời, căn bản không có biện pháp xua tan hắc ám đáy trong lòng hắn. Trong lòng có một trận không đành lòng, máu kia, đến bây giờ đều còn không có xu thế ngừng lại, đây là phải chảy bao nhiêu máu, cũng không biết tự chăm sóc chính mình! Nâng người, định đi qua kiểm tra thương thế của hắn. Đôi tay cố chống lên mặt đất. "Sh!" Đau chết mất, ngao ngao.. Cúi đầu nhìn một cái, làm cô sợ tới mức hồn đều sắp bay, hai mắt trừng lớn, không thể tưởng tượng nhìn chính mình. Trên người, trên người cô, cũng không có bao nhiêu quần áo, thậm chí còn không che được chỗ cần thiết. Hơn nữa trên tay, trên đùi, trên người cô, hầu như khắp nơi đều là vết cắn. Lộ ra mấy dấu răng nông sâu không đồng nhất. Trên dấu răng, vết máu từ từ chảy ra, hoàn toàn không có xu thế ngừng lại. Trên người cô, một mảng máu đỏ, thậm chí, ngay cả tóc cũng có máu đỏ, cô tuyệt đối dám đảm bảo, chỉ cần cô vắt một cái, là có thể vắt ra một đống máu. Ghê tởm đến nỗi cô lại muốn nôn một lần. Đệch, tất cả đều là dấu răng, tất cả đều là vết cắn! Cô có phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại cắn hay không a? Có thể mắc bệnh chó dại hay không a? Cho dù trên người đau đớn, cô thật muốn lần thứ hai mai một trong bóng đêm. Cố Khinh Hàn cắn môi, ép buộc chính mình đứng lên. Thử vài lần, đều suy sụp té ngã trên mặt đất. Nhìn về phía Vệ Thanh Dương, ánh mắt hiện lên một mạt lo lắng. Hắn làm sao vậy, có thể có việc gì hay không? Còn có quần áo trên người cô làm sao lại không chỉnh tề, người đầy là máu? Nhớ tới đêm qua, chính mình thả người nhảy xuống khỏi cây cổ thụ, dẫn bầy sói tới bên kia. Hơn nữa chịu đựng thân thể bị xé thành mảnh nhỏ đại chiến cùng bầy sói. Lúc ấy, thể lực cô chống đỡ hết nổi, trên người lại bị cắn mấy miếng, trực tiếp bị một con sói dữ đẩy ngã trên mặt đất. Sự việc tiếp theo, cô hoàn toàn đều không nhớ nổi. Quần áo trên người chắc là bị sói dữ xé xuống đi, vết cắn cũng là lúc ấy cắn đi! Ngày hôm qua là ai cứu các cô sao? Ai nha, ngày hôm qua rốt cuộc là ai cứu các cô? Tiễn Phật tiễn đến cùng, làm sao keo kiệt như vậy, lại không chịu giúp đến cùng! Trên người không có lực, chống thân thể, chịu đựng đau đớn, thất tha thất thểu mà chạy đến bên cạnh Vệ Thanh Dương. Ngồi xổm xuống, vươn tay phải muốn vỗ vỗ Vệ Thanh Dương. Chờ nhìn đến tay mình toàn là máu, ngượng ngùng rụt trở về. Nghẹn ngào vô lực, nhẹ nhàng mở miệng: "Ngươi thế nào, có việc gì hay không?" Không có đáp lại, cũng không nhúc nhích. Cố Khinh Hàn sốt ruột, chẳng lẽ hắn bị trọng thương? Tưởng tượng như vậy, vội vàng vươn đôi tay máu thịt lẫn lộn, lắc lắc Vệ Thanh Dương. Tay mới vừa đụng tới thân thể Vệ Thanh Dương. Vệ Thanh Dương đã bị dọa sợ tới mức run lên, thân thể rụt rụt về phía cây cổ thụ. Ngước mắt, có chút sợ hãi nhìn Cố Khinh Hàn. Đáy mắt là từng đợt bài xích. Cố Khinh Hàn ngẩn ra, chẳng lẽ hắn là bị dọa sợ rồi sao? Nhu nhu cười, trấn an nói: "Đừng sợ, ngươi nhìn xem, những con sói dữ đó đều đã chết, sẽ không có việc gì!" Ánh mắt Vệ Thanh Dương nháy nháy. Ánh mắt Cố Khinh Hàn thật nhu hòa, thật ấm áp, trong mắt đều là lo lắng tràn đầy, an ủi. Mà đêm qua, nàng là khát máu, âm ngoan, tàn bạo như vậy. Rõ ràng là cùng một người, tại sao sẽ có hai loại tính cách hoàn toàn không giống nhau đâu? Rốt cuộc đâu mới thật sự là nàng? Ánh mắt Cố Khinh Hàn nhìn Vệ Thanh Dương có chút khó hiểu. Nam tử này, ánh mắt hắn không vui không buồn, gió êm sóng lặng, giống như một dòng suối sâu trong vắt, không có chút dao động, thâm thúy sâu thẳm. Nhưng cô lại cảm giác được, hôm nay Vệ Thanh Dương này đang bài xích cô, tuy rằng cô cũng không biết, chính mình rốt cuộc lại là trêu chọc đến hắn ở chỗ nào. Trước đó vài ngày không phải còn tốt sao, hắn cười cũng dần dần nhiều hơn, người cũng mở lòng hơn. Như thế nào lúc này mới một buổi tối, hắn lại trở về lúc trước? Thậm chí so với lúc trước còn muốn khép kín hơn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]