"Bệ hạ chắc là đói bụng đi, thần hầu đi tìm chút đồ ăn cho ngài!"
Còn chưa đợi Cố Khinh Hàn đáp lại, Vệ Thanh Dương cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi tìm thức ăn.
Cố Khinh Hàn muốn lớn tiếng gọi hắn lại, nhưng thanh âm phát ra suy yếu, căn bản không truyền vào trong tai Vệ Thanh Dương.
Chỉ có thể nhìn theo bước chân hắn, tập tễnh rời đi. Chỉ để lại một đạo bóng dáng gầy ốm.
Ánh mắt Cố Khinh Hàn lóe lóe, hắn bị thương sao?
Không phải hắn luôn luôn hận cô thấu xương sao? Lúc này, nếu muốn giết cô, chỉ sợ cô cũng không có năng lực phản kháng, lại hoặc là, trực tiếp mặc kệ cô ở chỗ này, tự sinh tự diệt, hắn cũng có thể được báo đại thù, tại sao còn muốn cứu cô?
Mắt thấy sắc trời từ mặt trời chói chang giữa trưa, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, trước sau đều không thấy bóng dáng Vệ Thanh Dương.
Mặt trời đã xuống núi, xung quanh một mảng đen nhánh, đất hoang mênh mang, trừ bỏ thanh âm dã thú la hét, lại không có một chút thanh âm khác.
Cố Khinh Hàn không khỏi có chút lo lắng, Vệ Thanh Dương làm sao đi lâu như vậy? Sẽ không xảy ra chuyện gì đi?
Dã thú kia, từng tiếng hú hét, kêu thất thanh, kêu đến nỗi tim và gan cô đều run.
Sâu bên trong vùng đất hoang dã này, vật kì lạ, cổ quái gì cũng có, Vệ Thanh Dương cũng không biết võ công, thật sự xuất hiện việc gì, sẽ có thể phiền phức!
Giãy giụa thân mình, muốn đứng lên, chỉ là vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-tuyet-sac-cua-nu-hoang-be-ha/781225/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.