Thân mình như ngọc kia của Sở Dật hơi hơi nhoáng lên, ngón tay mềm mại như không xương gắt gao mà nắm góc bàn. Con mắt kia như một con sông lớn, sâu không thấy đáy, không nhìn ra biểu tình.
Thượng Quan Hạo chợt nghe được bệ hạ giá lâm, thân mình tức khắc cứng đờ, trong mắt hiện lên một mạt khủng hoảng, thật nhanh lại bị hắn che giấu đi.
Mà tiểu Lâm Tử, mới vừa sợ tới mức hoa dung thất sắc, trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất.
Thượng Quan Vân Lãng nhíu nhíu mày, tầm mắt chuyển qua một mạt long bào minh hoàng ngoài cửa kia. Cùng với Cổ công công tất cung tất kính phía sau long bào kia.
Cố Khinh Hàn tiến vào bèn nhìn thấy bốn biểu tình bất đồng.
"Nô hầu, tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Nô tài ra mắt bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Sở Dật, tiểu Lâm Tử, tư thế đoan chính, vội vàng quỳ xuống.
Cố Khinh Hàn phất phất tay, ý bảo đứng dậy.
Cười cười với Vân vương.
Tầm mắt chuyển qua bóng người trên giường, trên người lụa trắng quấn thân kia.
Nhìn thấy thân ảnh quật cường bất khuất này, Cố Khinh Hàn trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Đôi mắt hắn vẫn như cũ, như khi lần đầu tiên nhìn thấy, thanh triệt sạch sẽ như vậy.
Cô trải qua hai thế giới, chưa từng thấy qua ánh mắt sạch sẽ thông thấu, không trộn lẫn một chút tạp chất như vậy.
Khuôn mặt trắng bệch kia, ánh mắt thanh triệt kia, Cố Khinh Hàn thật sự không nghĩ ra, nguyên thân làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-tuyet-sac-cua-nu-hoang-be-ha/781193/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.