Tiểu Lâm Tử vội vàng tiến lên một bước, nửa ngồi xổm bên cạnh hắn.
"Công tử, công tử, người rốt cuộc cũng tỉnh, dọa chết tiểu Lâm Tử, hu hu.."
Nhìn thấy công tử nhà mình cả người máu thịt lẫn lộn kia, nhìn thân thể hắn dần dần lạnh, hắn có biết lúc ấy y có bao nhiêu sốt ruột, y suýt chút nữa bèn cho rằng công tử..
Nghĩ đến công tử suýt chút nữa xảy ra chuyện, tiểu Lâm Tử không khỏi lại lần nữa lau nước mắt, nếu công tử thật sự không còn nữa, y cũng sẽ không chút do dự đi theo hắn đi, kiếp sau y còn muốn hầu hạ công tử.
"Hạo, Hạo nhi, ngươi thế nào? Có nơi nào không thoải mái hay không? Còn có đau hay không? Có đói bụng không? Có mệt hay không?"
Ánh mắt đau lòng của Thượng Quan Hạo từ trên người tiểu Lâm Tử rời đi, khó hiểu mà nhìn về phía Thượng Quan Vân Lãng, ẩn ẩn còn có sợ hãi đối người xa lạ.
"Công tử, vị công tử này là người khá tốt, thời điểm ngài hôn mê, đều là vị công tử này chăm sóc ngài!" Tiểu Lâm Tử ở bên cạnh xen vào một câu.
Mấy năm nay, người xuất hiện ở Lãnh Tịch cung, đối với bọn họ không phải đánh, thì là mắng, chưa từng có một người xa lạ, như vị công tử xa lạ này đối tốt với bọn họ như vậy.
Tuy rằng không biết vị công tử này là ai, nhưng tiểu Lâm Tử cảm giác được, hắn không có một chút ác ý.
Thượng Quan Hạo khóe môi giật giật, muốn nói gì, giọng nói lại ám ách khô khốc đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-tuyet-sac-cua-nu-hoang-be-ha/781192/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.