Hoàng đế tự mình nhớ lại, ngoại trừ bị huynh đệ Vong Trần và Tề Tu phạm thượng thường xuyên quyền đấm cước đá, thì chưa có ai đả thương hắn như thế nữa.
Hoàng đế nhìn vành mắt đen nhánh của mình trong gương đồng, sau đó nhìn Nguyễn Diệp say như chết nằm hình chữ đại trên giường.
Hắn vừa mới biết được, không ai tự đại bằng cái tên Nguyễn quý nhân này.
Ngày đó chính mình nhất định là xuất hiện ảo giác, mới có thể xem Nguyễn Diệp như Vong Trần.
Bây giờ ngẫm lại đây là đại bất kính đối với Vong Trần.
Chỉ tiếc sau khi trở về, hắn mượn cơ hội trừng phạt Tề Tu, sớm đã đem này đoạn nhân duyên mờ nhạt này vứt ra sau đầu.
Nếu không phải Diệp Mặc nói thân thể không còn chút sức lực nào, còn nói Nguyễn Diệp ngưỡng mộ hắn như thế nào, hoàng đế tuyệt đối không bao giờ bước vào chỗ của Nguyễn quý nhân.
Vốn tưởng rằng người này tâm thuật bất chính, giả làm bộ dáng Vong Trần bò lên long sàn để được quyền quý, không ngờ hôm qua mới chính thức biết được Nguyễn quý nhân là thế nào.
Hoàng đế đưa tay sờ sờ mặt Nguyễn Diệp, mặc dù tư thế ngủ bất nhã, nhưng dung nhan khi ngủ vẫn rất đẹp.
Hoàng đế nghiên người nhẹ nhàng hôn lên trán Nguyễn Diệp.
Tư vị thâu hương còn chưa nếm đủ, thắt lưng đã cảm thấy đau đớn, ngay sau đó cả người bị Nguyễn Diệp một cước đá xuống giường.
Hoàng đế cuối cùng vẫn là hoàng đế, sáng sớm bị người đuổi xuống giường, khó tránh khỏi tức giận.
Cũng may, hoàng đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-nan-vi/102371/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.