Liên tiếp bảy đêm, hoàng đế đều đến Nhiễm Trần cung của Mặc phi.
Nhiễm Trần?
Tề Tu uống chén rượu ở trước mắt, lẩm bẩm, “Người nhờ vào quyền quý như vậy mà cũng xứng gọi là Nhiễm Trần?”
Phía sau truyền đến tiếng ho khan, Tề Tu không quay đầu lại cũng biết là Phong Hoa đi vào.
Phong Hoa sau trận bệnh lần trước thì đã để lại bệnh căn, luôn ho khan không ngừng.
Tề Tu biết mình đã nợ người hầu cận theo mình từ lúc nhập cung này rất nhiều, nhưng cũng không có cách nào.
Hoàng cung quá lớn, người muốn phòng bị thật sự rất nhiều.
Y cần phải có một người như vậy, che chở cho y, giúp đỡ y.
Mặc dù không có tác dụng nhiều, nhưng ít nhất vẫn còn có người bồi mình nói chuyện, nghe tâm sự của mình.
Trên người ấm áp, một tấm áo choàng tử sắc được khoát lên vai, trong nháy mắt khiến gió đêm không còn hoành hành.
Tề Tu quay đầu lại hướng Phong Hoa nâng chén nói, “Ngươi phải mau khỏe lại, tiếp tục uống rượu với ta.”
“Ban đêm gió lớn, qua mấy ngày nữa chính là sinh thần của thái hậu, điện hạ nếu bị bệnh, sẽ là điềm xấu.”
“Ngươi càng ngày càng giống người trong cung.”
“Điện hạ mới là người càng ngày càng không giống người trong cung.”
“A, nói nghe thử xem.”
“Hỉ nộ lộ rõ, thị sủng mà kiêu.”
“Thị sủng mà kiêu?” Tề Tu uống hết chén rượu trong tay, cười nói, “Hắn sủng chính là đệ đệ của Vong Trần, không phải ta.”
“Điện hạ say rồi.”
“Rượu không say mà mỗi người tự say, hoàng hậu nếu muốn uống rượu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-nan-vi/102370/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.