Ở bên này, Minh Hề và Sở Thanh Dật cũng đang bí mật tới Kỳ triều.
Minh Hề trừng mắt nhìn người ngồi chung với mình, bực bội: “Ngươi theo dõi ta!”
Sở Thanh Dật cũng chẳng để tâm, vén màn xe lên nhìn cảnh sắc bên ngoài, đáp: “Nếu không nhờ ta đi theo, giờ này ngươi còn có thể ngồi trong xe à?”
Minh Hề đỏ mặt, căm giận, quay ngoắt đi, “Ai nói ta không thể ngồi trên xe?”
Câu này rõ ràng là đang chống chế cho qua chuyện. Thì ra, lúc Minh Hề lén chạy ra ngoài đã gặp cướp.
Tuy rằng lúc làm hoàng đế, y có học một ít võ nghệ, tuy nhiên đó cũng là về mặt hình thức thôi, chứ thực lực thì chẳng có bao nhiêu, cho nên, vừa đánh mấy đòn, y đã rơi vào thế hạ phong. Ngay lúc y phải trơ mắt nhìn tay nải của mình bị cướp đi, thì Sở Thanh Dật đã xuất hiện.
Trông Sở Thanh Dật như quan văn, nhưng võ công lại chẳng phải tầm thường, hắn chỉ vừa ra mấy chiêu, đám cường đạo đó đã chạy trối chết.
Lúc được cứu thoát, trông Minh Hề rất ngượng ngùng, bởi vì y đã nói gạt mọi người, một mình tới Kỳ triều tìm tỷ tỷ. Đồng thời, Minh Hề cũng nhìn Sở Thanh Dật – người nửa đường rút đao tương trợ ấy bằng cặp mắt khác xưa, vì với võ công đó cũng đã đủ khiến một nam nhi thán phục.
Nhưng hiện tại, Minh Hề hoàn toàn không nghĩ như thế nữa, vì sao? Vì cái vẻ xem kịch vui của Sở Thanh Dật đó thật khiến người ta tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187392/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.