Chương trước
Chương sau
Hoan hảo xong, Kha Phượng Viêm cảm thấy đầu óc căng thẳng trong mấy ngày nay đã được giảm bớt, hắn nằm trong xe ngựa chìm vào giấc ngủ, hắn mơ thấy một giấc mộng…

Mười tám tuổi năm ấy, Kha Phượng Viêm quên đi tình cảm với Mạc Tuyệt.

Người vốn đêm đêm ngủ bên mình tự nhiên biến mất khiến lòng Mạc Tuyệt trống rỗng, nhưng y lại chẳng biết là đã xảy ra chuyện gì.

Gọi Ngọc Sương, bảo hắn đi xem hoàng thượng ở đâu, mời người tới dùng bữa sáng.

Chỉ lát sau, Ngọc Sương trở về, sắc mặt khó coi, “Điện hạ, bệ hạ nói điện hạ cứ dùng bữa trước, hôm nay bệ hạ không tới đâu!”

Mạc Tuyệt nghĩ Kha Phượng Viêm còn đang bận quốc sự nên không quấy rầy, một mình y ăn điểm tâm, xong đi tới ngự hoa viên giải sầu.

Cách đó không xa, y nghe thấy tiếng cười vọng lại.

“Hoàng thượng, người nếm thử điểm tâm thần thiếp làm đi!”

Một nữ tử thanh tú tựa vào lòng Kha Phượng Viêm, Kha Phượng Viêm mỉm cười ăn điểm tâm nữ tử ấy đưa tới, hắn cũng không quên nói, “Ái phi làm ngon lắm!”

“Ha ha, bệ hạ chỉ biết khen tỷ tỷ thôi, vậy thần hầu hạ bệ hạ thế nào!” Một giọng nam vang lên, thì ra có một nam hài xinh đẹp đang quỳ dưới chân Kha Phượng Viêm, đấm chân cho hắn.

Một đôi tỷ đệ, tỷ tỷ dễ thương, đệ đệ xinh đẹp, hai người họ cùng hầu hạ Kha Phượng Viêm.

Mạc Tuyệt cho rằng mình đang nằm mơ, người luôn hết mực bảo vệ cho y, sao lại biến thành như vậy?

Nhưng khi nữ tử nọ trông thấy Mạc Tuyệt, kinh ngạc, sau đó tựa vào người Kha Phượng Viêm, nũng nịu, “Hoàng thượng, vị công tử xinh đẹp đó là ai vậy?”

Theo tầm mắt nữ tử, Kha Phượng Viêm nhìn thấy Mạc Tuyệt, nhưng hắn lại chẳng có chút biểu hiện gì, hắn nói với hai tỷ đệ họ, “Tham kiến Mộ dung thư đi!”

Kha Phượng Viêm lạnh lùng đó Mạc Tuyệt không quen biết, đó không phải là Kha Phượng Viêm hài hước của Mạc Tuyệt…

Nữ tử và thiếu niên dịu dàng đứng lên, hành lễ với Mạc Tuyệt, “Vấn an Mộ dung thư điện hạ!”

Mạc Tuyệt nhìn ánh mắt khiêu khích của hai người họ, trong tích tắc, y thẫn thờ. Ánh mắt y vẫn khóa chặt trên người Kha Phượng Viêm.

“Sao… Sao sáng nay ngươi không tới?”

Thật ra thì câu Mạc Tuyệt muốn hỏi chính là, tối qua sao ngươi không trở về.

Kha Phượng Viêm khó chịu, giọng nói cũng vô cùng lạnh lùng, “Tự Mộ dung thư không biết dùng bữa hay sao?”

Mạc Tuyệt lắc đầu, chỉ có thể lắc đầu.

“…Ta…”

Kha Phượng Viêm nhíu mày, giống như đang đau đầu, hắn vươn cánh tay chống lên bàn đá.

Mạc Tuyệt hoảng sợ, bước lên đỡ lấy Kha Phượng Viêm, khẩn trương hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Lúc bị Mạc Tuyệt chạm vào, dường như đau đớn giảm đi không ít, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt Mạc Tuyệt, cảm giác đau đớn đó sẽ ngày càng nguy kịch hơn.

“Mộ dung thư luôn không hiểu lễ nghi thế à?”

Mạc Tuyệt ngây ra, nhìn Kha Phượng Viêm, y muốn từ trong mắt hắn tìm được một số thông tin, nhưng nó lại chẳng có gì cả.

Vào lúc này, Trương tu nghi (mẹ của đại hoàng tử, chính nàng ta đã khiến Kha Phượng Viêm mất trí, sau chết.) đi vào ngự hoa viên, xoa đầu cho Kha Phượng Viêm.

“Các ngươi lui xuống hết đi, bệ hạ cần nghỉ ngơi một chút, nơi này đã có bổn cung lo rồi.”

Mạc Tuyệt không biết mình đã trở về tẩm cung thế nào, y sờ lên ngực, tim y như ngừng đập.

Vừa rồi đúng thật là Kha Phượng Viêm? Sao hắn lại lạnh lùng với y như vậy, bao nhiêu năm qua, y chưa bao giờ thấy tình huống như thế xảy ra.

Cứ như vậy, Mạc Tuyệt ngồi từ sáng tới chiều, càng không ngừng nghĩ tới những gì đang xảy ra. Cho đến bữa tối, Mạc Tuyệt đã tới Vị Ương Cung, tẩm cung của Kha Phượng Viêm.

Đi tới cửa, y nghe thấy tiếng rên rỉ bên trong thoát ra ngoài.

“…A …Hoàng thượng …Ưm…” Tiếng thân thể va chạm nhau, tiếng rên rỉ hoan ái, như đâm vào tim Mạc Tuyệt.

Dù biết Kha Phượng Viêm có rất nhiều phi tử, nhưng kể từ lúc hai người ở cùng tới giờ, trong lòng hắn cũng chỉ có mình Mạc Tuyệt.

Mạc Tuyệt chống tay lên cửa, run lên. Dáng vẻ thê thảm ấy đã khiến thái giám trông cửa không dành lòng, giờ trời đã vào đông, ban đêm rất lạnh.

“Điện hạ, người nên về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay e là bệ hạ không rảnh…”

Mạc Tuyệt không nghe thấy tên thái giám ấy nói gì, tiếng y nghe được chỉ là tiếng thở gấp của Kha Phượng Viêm, cho đến khi vang lên một tiếng hô to, tất cả mới chấm dứt.

“Là ai? Vào đi!”

Thì ra Kha Phượng Viêm đã biết có người đứng ngoài cửa.

Mạc Tuyệt vươn đôi tay run run đẩy cửa ra, nhưng y lại chẳng dám ngẩng đầu lên, y sợ phải trông thấy cảnh *** mỹ ấy…

Theo tiếng cửa mở, thiếu niên đang trần truồng không khỏi cuộn tròn, ngồi dưới đất làm nũng với Kha Phượng Viêm, “Hoàng thượng, lạnh quá…”

Kha Phượng Viêm đưa tay ôm thiếu niên qua, bực bội, nói với Mạc Tuyệt, “Muốn vào cứ vào, còn rề rà đó làm gì?”

Mạc Tuyệt đột nhiên bừng tỉnh, y nhìn thẳng vào mặt Kha Phượng Viêm, mắt đầy oán hận. Y cắn chặt môi dưới, rỉ ra một vết máu.

Trông thấy ánh mắt oán hận ấy, lòng Kha Phượng Viêm như run lên. Dường như hắn đã hiểu ra điều gì, nói: “Mộ dung thư muốn trẫm sủng ngươi ở đây sao?”

Lời nói rất nhẹ nhàng, ánh mắt cũng tùy tiện đánh giá Mạc Tuyệt.

Thiếu niên vừa được yêu thương xong ôm chặt eo Kha Phượng Viêm, “Hoàng thượng rất lợi hại, không biết Mộ dung thư có chịu nổi không đây!”

Cuối cùng, Mạc Tuyệt không cách nào ở đây được nữa, cái mùi nam tính ấy khiến y gay mũi, y quay đầu, muốn đi khỏi đó.

Nào ngờ lại bị Kha Phượng Viêm gọi trở về.

“Lại đây!”

Mạc Tuyệt ngây ra, nhưng y vẫn nhất quyết muốn đi. Kha Phượng Viêm đứng dậy bắt lấy y, kéo vào lòng mình.

“Mộ dung thư mỹ mạo như thế, sáng nay trẫm đã muốn sủng ngươi rồi, không ngờ ngươi lại gấp tới nỗi tự mình dâng tới cửa như vậy!”

Nói xong, hắn kéo vạt áo Mạc Tuyệt.

Mạc Tuyệt phản kháng, y không cho phép hắn dùng thứ vừa tiến vào thân thể kẻ khác chạm vào mình, y không cho phép hắn hoan hảo với y khi trên người hắn còn vương mùi kẻ khác, y không cho phép có người bên cạnh nhìn bọn họ hoan hảo…

“Đừng chạm vào ta!” Mạc Tuyệt đưa tay cho Kha Phượng Viêm một tát.

Tiếng ‘bốp’ hết sức vang dội. Không chỉ Kha Phượng Viêm, đến cả thiếu niên nọ cũng ngây ra.

Chỉ có Mạc Tuyệt giãy khỏi lòng hắn, phá cửa chạy ra ngoài.

Lúc này, Kha Phượng Viêm không ngăn Mạc Tuyệt lại, bởi vì ánh mắt cuối cùng của Mạc Tuyệt.

Ánh mắt tan nát cõi lòng, ánh mắt không tin, ánh mắt oán hận cùng chút tình cảm còn vương ấy đã khiến Kha Phượng Viêm quên đi tự hỏi.

Mạc Tuyệt chạy về tẩm cung, vùi đầu vào chăn, không cho ai tới gần.

Y không thể chấp nhận, người đêm trước còn dịu dàng ân ái với y giờ lại đi sủng người khác.

Người đêm trước còn nói yêu y, sao giờ lại nói thay đổi là thay đổi nhanh như vậy?

Người nọ ở trước mặt kẻ khác sỉ nhục y, đã làm tim y tan nát.

Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, Kha Phượng Viêm lại tới tẩm cung Mạc Tuyệt, cũng nghe thấy tiếng nức nở ở trong chăn. Kha Phượng Viêm không biết nam phi ấy đã xảy ra chuyện gì.

Xốc chăn lên, nhìn thấy mái tóc đen tán loạn trên giường, quấn quanh người Mạc Tuyệt.

Nâng gương mặt khảm đôi ngươi hồng hồng lên, ánh mắt, lại không có lệ.

“Ngươi,” Kha Phượng Viêm nghĩ đây chỉ là chuyện phi tần tranh sủng, chỉ cần dỗ ngọt một chút là được rồi. Nào ngờ hắn còn chưa chạm vào Mạc Tuyệt đã nghe y nói:

“Ngươi là ai?”

“Trẫm là hoàng đế!”

“…Vậy ta là ai?”

“Ngươi là Mộ dung thư!”

Nghe Kha Phượng Viêm trả lời như vậy, Mạc Tuyệt bỗng nở nụ cười tuyệt mỹ, nụ cười ấy khiến người xem phải đau lòng.

“Trừ những thứ đó ra?”

Kha Phượng Viêm cẩn thận suy ngẫm, “Ngươi muốn gì?”

“Ha ha ha…” Mạc Tuyệt cúi đầu cười, ngâm khẽ, “Thu phong từ từ, hồng diệp mê mê, khôi ngô chi sắc, cảm ngô chi tuyệt!”

Kha Phượng Viêm cau mày, hỏi lại, “Đó là trẫm làm cho ngươi?”

Có gì đó đã rạn nứt, có gì đó đã rỉ máu, có gì đó thật đau khiến con người ta khó lòng gượng dậy…

Nơi rạn nứt có thể khôi phục lại như ban đầu hay không, máu chảy ra có thể thu lại hay không, cảm giác đau đớn ấy có thể theo thời gian mà xóa nhòa đi không?

Mạc Tuyệt không biết, y muốn đưa tay nắm lấy tay Kha Phượng Viêm, muốn Kha Phượng Viêm nói cho y biết tất cả đều là mộng, một giấc mộng mất đi ký ức.

Nhưng Kha Phượng Viêm lại chẳng nắm lấy tay y, cũng chẳng đánh thức y khỏi giấc mộng này, hắn chẳng làm gì cả.

Kha Phượng Viêm đang ngủ trong xe chợt tỉnh giấc, nhìn lên nóc xe.

Mạc Tuyệt không ở cạnh bên.

Đó là chuyện xảy ra lúc nào? Sao lại chân thật tới vậy? Chẳng lẽ đó là một phần trí nhớ của mình trước đây?

Kha Phượng Viêm thở dốc từng hơi một, hắn không thể quên được cảnh trước lúc hắn tỉnh lại…

Mạc Tuyệt vươn ngón tay thuôn dài lau khóe mắt, gạt hết những giọt lệ sắp tràn mi. Trong mắt y chỉ còn lại — sự kiên quyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.