Lúc Chúc Liên tỉnh lại đã là chuyện năm ngày sau, cả người y đau nhức. Cũng may là mấy ngày nay Sơn Trúc đều xoa bóp giúp y, nếu không thì hiện giờ y sẽ rất khó chịu.
Câu đầu tiên Chúc Liên nói sau khi tỉnh lại chính là, Mạc ca thế nào.
Sơn Trúc mím môi, nở nụ cười, “Hoàng thượng mang Hoàng quý quân quay về Kha triều rồi!”
“Độc trên người Mạc ca sao rồi? Đã giải hết hay chưa?” Chúc Liên vô cùng lo lắng, y rất muốn biết tin về Mạc Tuyệt.
Giọng nói của Kỳ Cảnh từ ngoài cửa vọng vào, “Hắn không sao cả, người có sao chính là ngươi đấy!”
Thấy Kỳ Cảnh tiến vào, Chúc Liên rụt người lại. Đây là lần thứ hai y phản bội hắn, nếu Kỳ Cảnh muốn phạt y thì đó cũng là chuyện đương nhiên.
Sắc mặt Kỳ Cảnh rất khó coi, nhất là lúc nhìn thấy Chúc Liên sợ mình. Là một quân vương, tất nhiên hắn phải có uy nghiêm khiến người ta khiếp sợ, nhưng hắn lại không hy vọng người hắn thật lòng yêu thương lại sợ hắn như thế.
Nhưng ý nghĩ lại khác xa với việc làm, Kỳ Cảnh trầm mặt đi tới trước giường Chúc Liên, túm lấy cổ tay gầy yếu của y, nói: “Giờ ngươi đã không còn dây dưa gì với Kha triều nữa, nơi này sẽ là nhà của ngươi!”
Chúc Liên hạ mi xuống, gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cổ tay đang nắm quá mảnh mai, Kỳ Cảnh thấy đau xót, hiện tại Chúc Liên bị thương đúng là không nhẹ, hắn vốn muốn phạt y nhưng lại không đành!
“Gắng tĩnh dưỡng cho trẫm, như thế này sao trẫm có hứng sủng ngươi chứ?” Kỳ Cảnh bất mãn, xoa xoa nhéo nhéo cơ thể gầy yếu của Chúc Liên, như đang kiểm tra gì đó, kế đó mới nói với Sơn Trúc đang quỳ một bên, “Bưng cháo vào đây!”
Sơn Trúc rất sợ Kỳ Cảnh, phát run lui xuống.
Chúc Liên mím môi không nói gì, để Kỳ Cảnh tùy ý nhéo nhéo người mình.
Vì suy yếu mà đôi mắt to linh động của Chúc Liên lộ vẻ đáng yêu, khơi dậy lòng thương tiếc của Kỳ Cảnh, chẳng biết từ lúc nào, hắn đã ôm Chúc Liên vào lòng, cúi đầu cướp lấy đôi môi tái nhợt.
Chúc Liên không dám phản kháng, mới đầu y còn hơi trốn tránh nụ hôn bá đạo này, y tựa vào lòng Kỳ Cảnh, từ từ bình tĩnh lại, đầu óc choáng váng, dần dà, y bắt đầu đáp lại Kỳ Cảnh.
Được Chúc Liên đáp trả, Kỳ Cảnh càng hôn y sâu hơn, cho đến khi mặt Chúc Liên ửng hồng.
Cảm giác Chúc Liên đã đặt hết toàn bộ sức nặng lên người mình, Kỳ Cảnh mới buông người sắp thở hết nổi ấy ra.
“Đây là trừng phạt, chờ ngươi khỏe lại, trẫm sẽ tính sổ với ngươi!” Nói xong, mắt hắn lại có một tia dịu dàng thoáng qua.
Chúc Liên biết chuyện gì nên tới sẽ tới, tránh không khỏi, nhưng nằm trong lòng Kỳ Cảnh thoải mái thật, y cọ cọ vào người hắn, tỏ vẻ đã hiểu.
Kỳ Cảnh thích Chúc Liên tựa vào lòng mình như thế, cũng thích cả động tác cọ cọ ấy của Chúc Liên.
Bấy giờ, Sơn Trúc đã bưng bát cháo vào, Kỳ Cảnh nhận lấy, múc một muỗng, đưa tới bên môi Chúc Liên.
Chúc Liên kinh ngạc nhìn hắn, y không ngờ Kỳ Cảnh lại tốt với mình như vậy, y thụ sủng nhược kinh mà quên mất chuyện bản thân nên làm thế nào.
Thấy dáng vẻ ngu ngơ của y, Kỳ Cảnh thấy rất đáng yêu, nhưng giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như trước: “Còn không ăn?”
Chúc Liên phục hồi tinh thần lại, há miệng, bắt đầu ăn.
Thấy y như thế, Kỳ Cảnh cũng nhịn không được, mỉm cười. Người luôn lãnh khốc nghiêm trang như Kỳ Cảnh lúc cười trông rất anh tuấn, Chúc Liên trông thấy, ngây ra.
Chuyện này cũng chẳng thể trách Chúc Liên được, bình thường ngoài cười lạnh ra, Kỳ Cảnh chỉ cười giễu, nụ cười tàn khốc, tràn ngập sát ý. Nhưng hôm nay lại không giống, nụ cười mang hơi thở nam tính ấy khiến lòng y hốt hoảng.
Lúc này, Kỳ Cảnh lại múc một muỗng lên thổi nhè nhẹ, sau đó đưa tới cho Chúc Liên.
Nói không cảm động là đang dối lòng, Chúc Liên thấy mắt mình cay cay. Lớn tới vậy, nhưng ngoài Mạc Tuyệt ra, không có người nào chăm sóc y thế nữa, cho dù là lúc được Kha Phượng Viêm sủng ái nhất cũng chưa từng.
Tất nhiên, Kỳ Cảnh và Mạc Tuyệt lại chẳng giống nhau, Mạc Tuyệt yêu thương y như đệ đệ, còn trong mắt Kỳ Cảnh lại có một loại tình cảm mà Chúc Liên nhìn không thấu, thứ tình cảm ấy khiến Chúc Liên muốn sa vào, cho dù là biểu hiện giả dối cũng được, cho dù chỉ có trong một khoảnh khắc cũng tốt, Chúc Liên thật hy vọng có một người yêu y.
Một đứa nhỏ khát vọng được yêu, một quân vương chẳng hiểu tình yêu là gì. Có một thứ tình cảm đã nhen nhóm trong lòng họ, từ từ nảy mầm.
Kỳ Cảnh đút hết bát cháo cho Chúc Liên xong, còn ôm y vào trong viện giải sầu. Thái y nói Chúc Liên nên đi dạo nhiều một chút, như vậy mới có lợi cho quá trình hồi phục sức khỏe.
Trong suốt năm ngày qua, đây là lần đầu tiên y ngửi được mùi hoa cỏ. Chúc Liên nắm chặt góc áo Kỳ Cảnh, cầu khẩn, “Để ta xuống dưới một chút được không?”
Nhìn ánh mắt khát vọng của Chúc Liên, Kỳ Cảnh buông tay để y xuống đất.
Ngay khi tiếp xúc với mặt đất, Chúc Liên mừng rỡ chạy tới bên khóm hoa, nhìn những đóa hoa đầy màu sắc xung quanh, hứng ‘hái hoa’ của y lại nổi lên.
Đưa tay nâng một đóa hoa màu lam lên, vuốt nhè nhẹ, chu cái miệng nhỏ, nói: “Hoa nhỏ ơi hoa nhỏ, ngươi đẹp thật!”
Thấy chỉ một đóa hoa mà có thể khiến Chúc Liên vui như vậy, Kỳ Cảnh hết biết nói gì, nhưng ngay sau đó, hắn liền đi tới.
‘Rộp’ một tiếng, Chúc Liên hái đóa hoa xuống, lại còn nghịch ngợm hỏi Kỳ cảnh, “Đẹp không?”
Aizz, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên, cứ kệ hắn đi.
Sự cưng chiều của Kỳ Cảnh dành cho Chúc Liên, e là đến cả bản thân hắn cũng không biết. Tuy nhiên, không ai dám nói chuyện thái hậu Kha triều bị giết cho Chúc Liên nghe, cho nên, Chúc Liên cũng chẳng biết.
Chúc Liên ngoan ngoãn như thế khiến Kỳ Cảnh rất thích, qua mấy ngày sau, hắn đã dẫn y xuất cung du ngoạn. Từ lúc bước vào hoàng cung Kỳ triều tới giờ, đây là lần đầu tiên Chúc Liên được ra ngoài chơi.
Mặt cỏ xanh xanh, gốc thụ cao cao, lắng tai nghe, còn có tiếng chim hót. Một nơi an nhàn như vậy, chẳng ai nỡ dùng chiến tranh tàn khốc đến phá hủy nó cả.
Hồi còn ở Kha triều, Chúc Liên đã thích đi đây đi đó, cho nên ấn tượng của y với Kỳ Cảnh lập tức tốt hơn rất nhiều.
Cách đó không xa có mấy đứa trẻ đang chơi thả diều, Chúc Liên vốn đang mải mê ngắm cảnh lập tức bị cuốn hút ngay.
Kỳ Cảnh đang đi phía sau nhìn thấy khát vọng trong ánh mắt y, hắn đưa tay ôm y, nói khẽ vào tay y rằng, “Liên Nhi thích diều sao?”
“Ừm!” Chúc Liên chẳng nghĩ ngợi gì, đáp lại.
Nắm lấy tay Chúc Liên, đi tới một trấn nhỏ ở gần đó. Chúc Liên lưu luyến nhìn lên những con diều trên không trung, sau đó mới quay đầu bước theo Kỳ Cảnh.
Khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, Kỳ Cảnh nắm chặt tay y.
Đi tới một cửa hàng bán diều.
“Khách quan, người thích con nào?”
Kỳ Cảnh không nhìn mấy còn diều treo trên tường, mà lấy ra một thỏi bạc, nói.
“Chuẩn bị đầy đủ công cụ làm diều cho ta!”
Bấy giờ, Chúc Liên vẫn chưa hiểu dụng ý của Kỳ Cảnh. Y thấy Kỳ Cảnh vung bút vẽ vẽ lên giấy, thảo nên một đóa Mẫu Đơn.
Thì ra, chuyện Mẫu Đơn phối Chúc Liên hôm đó đã đi sâu vào lòng Kỳ Cảnh. Bức tranh của Kỳ Cảnh không giống với Mạc Tuyệt, tranh Mạc Tuyệt rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta muốn bước vào trong tranh. Còn tranh của Kỳ Cảnh lại mang theo một phần khí phách, trong tranh là đóa Mẫu Đơn, một đóa hoa mang khí chất của hoa trung chi vương, hoa của vương giả.
Toàn bộ tâm thần của Chúc Liên đều bị quá trình làm diều của Kỳ Cảnh hấp dẫn. Cho đến khi làm xong, cầm cuộn dây, Chúc Liên đã bị Kỳ Cảnh kéo tới một bãi cỏ trống.
“Cho ngươi đó!” Kỳ Cảnh đưa con diều trong tay cho Chúc Liên.
Chúc Liên mở to hai mắt, vui mừng ôm lấy con diều, đáp trả lại Kỳ Cảnh bằng một nụ cười rạng rỡ, “Đa tạ bệ hạ!”
“Ở bên ngoài không được gọi ta là bệ hạ!” Kỳ Cảnh chỉ lên cái mũi nhỏ của y.
“Vậy… Gọi là lão gia sao?” Các hoàng đế cải trang vi hành đều gọi như vậy nha.
Bỗng nhiên, Kỳ Cảnh chuyển tay, nâng cằm Chúc Liên lên, trong mắt chứa đầy ý trêu chọc, “Gọi… phu quân!”
Chúc Liên cắn môi, đỏ mặt.
Từ phu quân này khó kêu chết được, ngượng quá đi mất!
Kỳ Cảnh thấy y không gọi, làm bộ như muốn giật lại còn diều trong tay y, uy hiếp, “Không gọi phu quân sẽ không cho ngươi!”
Sao có thể để hắn đoạt đi chứ? Chúc Liên bảo vệ diều, nhìn Kỳ Cảnh, cảnh giác.
“Phu quân vừa mới nói cho ta nha!”
Dứt lời, Chúc Liên đã bị kéo vào vòng tay nóng rực, Kỳ Cảnh hôn lên trán y một chút, mới để y đi chơi.
Từ ‘phu quân’ lỡ miệng thốt ra ấy đã làm tan chảy lớp băng trong lòng Kỳ Cảnh, đồng thời cũng làm tâm Chúc Liên kinh hoảng.
Dưới sự phối hợp của hai người, con diều bay lên không trung. Một đóa hoa Mẫu Đơn cao quý bay lượn trên không trung và sợi dây thật mảnh dẫn nó, Chúc Liên đang nắm chặt.
“Bay lên rồi! Bay lên rồi!” Chúc Liên vừa chạy, vừa quay đầu lại nhìn Kỳ Cảnh, hô to.
Trong đôi mắt hàm ý cười của Kỳ Cảnh hiện lên vẻ kiên định.
Chúc Liên, ta đã chọn ngươi rồi.
Cho nên bất kể thế nào, ngươi đều không thể thoát khỏi ta.
Diều có bay trên trời, nhưng dây buộc nó vẫn nằm trong tay con người.
Chúc Liên, ngươi cũng vậy, cho dù ngươi muốn bay rất cao, rất xa, nhưng chỉ có vòng tay ta, mới là nơi cuối cùng ngươi phải quay về.
Vì thế, đừng vọng tưởng chạy khỏi người ta, nếu ngươi có đôi cánh để bay, ta cũng sẽ bẻ gãy nó.
Đó, chính là cách yêu ngươi của một đế vương Kỳ triều – Kỳ cảnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]