Hoàng cung Kha triều.
Tính tới hôm nay, đã cách cái hôm tới Kỳ triều gần một tháng. Trong một tháng này, Kha Phượng Viêm luôn bộn bề nhiều việc, còn Mạc Tuyệt cũng không nhàn rỗi, tân phi Duy Na và Gia La Đức luôn là mối họa ngầm.
Nhất là Gia La Đức, Mạc Tuyệt cảm thấy người này không tầm thường, nhưng lại không thể nói được khác thường ở chỗ nào.
Hôm đó, Mạc Tuyệt đánh đàn trong cung, tiếng đàn du dương, cũng giống như một sợi lông mềm mại khảy vào tim khiến người nghe mềm nhuyễn nhưng thích ý. Cứ thế, Gia La Đức đứng yên bên ngoài lắng nghe.
Một khúc đã xong, Mạc Tuyệt liếc ra ngoài cửa, nói: “La văn sĩ không vào ngồi một lát sao?”
Gia La Đức bị điểm tên chẳng những không thấy thẹn lại còn hào phóng đi vào, thậm chí còn không hành lễ, chỉ gật đầu đáp lại.
Đôi ngươi màu lam ấy tĩnh lặng giống như hồ nước, lúc nhìn thẳng vào người khác sẽ khiến họ an tĩnh lại. Mạc Tuyệt cũng không ngoại lệ, giống như bị nó hút vào.
Mạc Tuyệt đi tới trước mặt Gia La Đức, vươn ngón tay chạm vào tuấn nhan của người nọ, tò mò nhìn vào đôi mắt màu lam, “Đôi mắt thật đẹp!”
Gia La Đức cũng nhìn thẳng vào đôi ngươi đen tuyền của Mạc Tuyệt, vươn lưỡi ra liếm lên ngón tay xinh đẹp đó một chút. Mạc Tuyệt sửng sốt, không ngờ người này lại to gan tới vậy.
“Ngươi!” Mạc Tuyệt thu tay về, trừng Gia La Đức một cái.
Gia La Đức không có biểu hiện dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187364/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.