Lưu Đan theo Kha Phượng Viêm hồi cung. Trên đường, thấy vết đỏ in bên má Lưu Đan, Kha Phượng Viêm hỏi: “Mặt ngươi sao vậy?”
Lưu Đan cúi đầu, “Không có gì!”
“Lưu Đan!” Trong giọng nói của Kha Phượng Viêm có chút nghiêm khắc, “Ngươi và Thương Tử Nguyệt có quan hệ gì?”
Lưu Đan hoảng sợ, ngẩng đầu lên, sau đó quỳ xuống trước mặt Kha Phượng Viêm. Xe ngựa vẫn đang chạy, nhưng độ ấm trong xe ngày một giảm dần.
“Hoàng thượng, thần và Thương Tử Nguyệt chỉ là bằng hữu quen nhau từ thuở nhỏ!” Lưu Đan cũng không định nói dối.
“Chỉ vậy thôi à?” Thật ra thì Kha Phượng Viêm cũng không biết quan hệ giữa họ là gì, nhưng từ lúc Lưu Đan gặp lại Thương Tử Nguyệt, dường như có gì đó khác thường. Lưu Đan cắn môi dưới, nói: “Trước lúc thần tiến cung từng có hôn ước với Thương Tử Nguyệt. Nhưng, đó đã là chuyện trước đây rồi!”
Tuy hoàng đế không để ý tới một phi tử nào đó, nhưng cũng không có nghĩa là không để ý tới quá khứ của vị phi tử ấy. Và Kha Phượng Viêm cũng thế.
“Lần này ngươi tới đây là để gặp hắn?”
“Không, không phải!” Lưu Đan vội vàng giải thích, “Giờ Thương Tử Nguyệt đã có nam thê, thần và hắn không có gì cả!”
Kha Phượng Viêm không nhìn Lưu Đan, hắn thả mành xe xuống, khiến bên trong xe tối om. Cảm giác đó, lại khiến Lưu Đan càng thêm lo lắng, hắn run lên, theo Kha Phượng Viêm nhiều năm như vậy, tất nhiên hắn cũng biết tính nết Kha Phượng Viêm thế nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187301/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.