Về sau, Mạc Tuyệt không tới Kỳ triều mà quay trở về Kha triều. Y liên lạc với Sở Thanh Dật, giao bột nổ lại cho hắn, nhưng lại không gặp Kha Phượng Viêm. Sở Thanh Dật nhận bột nổ xong, bẩm báo lại với hoàng đế của mình.
“Ngươi nói, hắn giao bột nổ cho ngươi?” Nghe những gì Sở Thanh Dật nói, Kha Phượng Viêm thấy khó tin.
“Đúng vậy, Hoàng quý quân điện hạ nói, dùng nó để phá vỡ tường thành Tây quốc!”
Kha Phượng Viêm cầm lên chỗ bột nổ phải vất vả lắm Mạc Tuyệt mới có được, trầm tư. Sau Mạc Tuyệt, chính là đất nước.
“Hắn đang ở đâu? Dẫn trẫm tới đó!” Kha Phượng Viêm đứng dậy, muốn đi tìm Mạc Tuyệt.
Sở Thanh Dật tỏ vẻ khó xử: “Bàn chuyện với thần xong, điện hạ không có nói cho thần biết người đang ở nơi nào!”
“Đi điều tra!” Giọng Kha Phượng Viêm cao ngất.
“Dạ!”
Kha Phượng Viêm bình tâm lại, siết chặt bột nổ trong tay, giống như nghĩ tới chuyện gì.
Mạc Tuyệt đứng bên bờ hồ, nhìn dòng nước. Y ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào mặt hồ, cái lạnh từ ngón tay y, truyền mãi, truyền mãi, vào tận tâm can.
———-
“Tuyệt Nhi, chúng ta cùng nhau bay qua bờ hồ bên kia nha?” Lúc còn trẻ, tính tình Kha Phượng Viêm cứ như trẻ con.
Mạc Tuyệt nhìn hồ nước, lại nhìn bờ phía bên kia, nhíu đôi mày tuấn tú: “Xa quá!”
Kha Phượng Viêm ôm thắt lưng Mạc Tuyệt, nói khẽ vào tai y: “Có ta ở đây, Tuyệt Nhi đừng sợ!”
Mạc Tuyệt liếc hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187299/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.