Kha Phượng Viêm lâm bệnh hôn mê bất tỉnh, thái y bó tay hết cách. Hoàng bảng dán ra, cho tìm thần y thiên hạ.
Hoàng cung Kha triều.
“Bệ hạ vẫn chưa tỉnh sao?” Lưu Đan ở ngoài điện hỏi thái y.
Thái y thở dài, đáp: “Sốt của bệ hạ không cao không thấp, dường như là không phải không tỉnh mà là không muốn tỉnh lại.
Lưu Đan gật đầu, ý bảo thái y lui xuống. Hắn đi vào nội điện, nhìn Kha Phượng Viêm vẫn luôn hôn mê, đón lấy túi chườm đá cung nữ đưa tới.
“Các ngươi lui xuống hết đi!”
Khi trong điện chỉ còn lại hai người, Lưu Đan lên tiếng, “Xuất hiện đi!”
Thoáng cái, một tên ám vệ đã xuất hiện.
“Điện hạ!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Theo Kha Phượng Viêm mấy năm qua, Lưu Đan cũng có tiếp xúc với ám vệ.
Ám vệ do dự, không biết có nên nói ra hay không. Lưu Đan xoay qua, nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén, “Bệnh của bệ hạ là tâm bệnh, nếu tâm bệnh không trị, e là bệ hạ sẽ không tỉnh lại, đạo lý này, ngươi không hiểu hay sao?”
Ám vệ cúi đầu, “Thuộc hạ hiểu! Cách đây mấy ngày, bệ hạ đã đi tìm Hoàng quý quân…”
Ám vệ kể lại đầu đuôi một lượt, Lưu Đan lâm vào trầm tư. Khúc mắc của bệ hạ quả nhiên vẫn là Hoàng quý quân, nếu Hoàng quý quân không xuất hiện, e là bệ hạ không chịu tỉnh.
“Giờ Hoàng quý quân đang ở đâu?”
“Thuộc hạ điều tra được, dường như Hoàng quý quân đang trên đường về triều!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187274/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.