Sắc trời tối dần, đoàn người tìm một quán trọ nghỉ tạm. Nếu sáng hôm sau đi sớm, vậy đến trưa là có thể tới hoàng cung Kha triều.
Dùng cơm chiều xong, Mạc Tuyệt cùng Lam Dục Quỳnh vừa uống rượu vừa đánh cờ trong phòng.
“Mỹ nhân thích hoa điêu không làm người say này à?” Lam Dục Quỳnh cầm chén rượu lên cười hỏi.
Cờ của Lam Dục Quỳnh cũng giống như người của hắn, không cẩn trọng, không tiến sát, chỉ có một dạng thoải mái, hưởng thụ thú vui tao nhã. Tuy nhiên, nó lại khiến người ta thấy thoải mái, quên đi tất cả.
“Tuyệt Nhi, ngươi thua rồi!” Hạ quân cờ cuối cùng xuống, Lam Dục Quỳnh mỉm cười, nhìn Mạc Tuyệt.
Mạc Tuyệt nhăn cái mũi nhỏ, nhìn Lam Dục Quỳnh, giống như đang oán trách.
Bị Mạc Tuyệt nhìn như vậy, Lam Dục Quỳnh cứ như bị điểm huyệt, tê tới đầu khớp xương.
Nhớ tới chuyện ban chiều Mạc Tuyệt rúc vào lòng mình, nhớ tới làn mi như cánh bướm, nhớ tới đôi môi đỏ mọng câu lên, Lam Dục Quỳnh cảm thấy cả người nóng bức.
Quả nhiên là: Mai hoa nở rộ, nguyệt nha như câu.
“Sao vậy?”
Lam Dục Quỳnh vẫn ngồi trên ghế, còn Mạc Tuyệt thì đứng dậy đi tới cạnh hắn, đứng trước mặt hắn, tóc y bay ngang qua chóp mũi hắn, thật là thơm.
Ở trong mắt Lam Dục Quỳnh, Mạc Tuyệt là một mỹ nhân. Nét đẹp ấy, không chỉ là dung mạo, mà còn có động tác, cử chỉ, hơi thở, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều đầy hàm ý. Còn có cả tài học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187273/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.