Bạch Sở Nhiên gọi lại thêm một lần nữa nhưng Cố Lam lại thẳng thừng coi nó là chuông báo thức mà tắt đi. Bạch Sở Nhiên vô cùng kiên nhẫn gọi đi gọi lại mấy lần liên tiếp, cuối cùng Tần Tu Nhiên không chịu nổi nữa, anh nhắm mắt bảo: "Điện thoại của em kêu kìa."
"Phiền chết đi được ấy!"
Cố Lam thầm mắng một câu bằng giọng điệu bực tức, vừa nhấc máy lên đã lập tức từ chối thẳng: "Tôi không vay tiền…"
"Lam Lam, là anh."
Giọng nói của Bạch Sở Nhiên vang lên khiến cho Cố Lam ngây người ra. Đến khi cô hoàn hồn lại thì nổi cơn tam bành, cô vén chăn lên, lao ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng chơi game của mình rồi hét ầm lên: "Anh bị điên à? Mới sáng sớm mà anh gọi cái gì thế? Anh không phải đi làm hả?"
"À có chứ, thế nên anh mới phải dậy sớm."
Đúng vậy, dậy sớm thì có thể chuẩn bị bữa sáng, tiết kiệm được chút tiền.
Cố Lam nhắm mắt lại, cô ngồi xuống ghế chơi game, giơ tay lên che mắt lại, tuyệt vọng nói: "Có việc gì?"
"Là như này." Bạch Sở Nhiên nhìn chiếc Ipad được người trước mặt mình giơ lên, bắt đầu mời mọc Cố Lam dựa theo nội dung trên Ipad: "Anh muốn mời em ăn một bữa cơm."
"Anh có trả nhẫn cho tôi không?" Cố Lam hỏi thẳng: "Nếu anh không trả thì tôi không đi đâu."
Bạch Sở Nhiên đang mở loa ngoài, sau khi nghe câu hỏi của Cố Lam thì anh ta ngẩng đầu nhìn tờ giấy trắng trước mặt, nói: "Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nu-song-thu/3406216/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.