Tần Tu Nhiên không nói gì, chuông điện thoại cứ reo liên tục. Một lúc lâu sau, Cố Lam liếc mắt nhìn sang: “Hay là để tôi nghe điện thoại đã nhé?” 
Tần Tu Nhiên hơi khựng lại, anh do dự hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi buông điện thoại ra, rời khỏi người Cố Lam. 
Không khí tươi mới lập tức tràn vào khiến Cố Lam nhẹ nhàng thở phào, cô nhanh chóng ngồi thẳng dậy nghe điện thoại: “A lô?” 
“Lam Lam.” Giọng Bạch Sở Nhiên vang lên trong điện thoại mang theo chút u sầu: “Em ngủ rồi à?” 
“Vẫn chưa.” Cố Lam nghe anh ta gọi vậy thì cả người cô nổi da gà, cô vội vàng sửa lại: “Ờm, từ giờ anh đừng gọi tôi là Lam Lam nữa, để người khác nghe thấy lại không hay. Chúng ta cũng đâu có thân nhau lắm đâu.” 
Tần Tu Nhiên nghe cô nói chuyện như vậy, sắc mặt trầm xuống, anh ngồi xếp bằng ở trên giường, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm Cố Lam. 
Bạch Sở Nhiên im lặng một lúc lâu, Cố Lam vô thức cài khuy áo ở trên đầu gối, trong lòng lại suy nghĩ xem nên mở lời nhắc về món đồ đó như thế nào. 
Im lặng một lúc sau, Bạch Sở Nhiên thở dài nói: “Anh không ngờ chúng ta lại trở nên xa lạ như vậy.” 
“Tôi và anh còn chặn nhau từ trước rồi mà, xa lạ cũng là điều bình thường mà thôi.” Cố Lam vừa nói dứt lời thì cuối cùng cô cũng nghĩ ra một lý do: “Ờm, chuyện là bây giờ tôi cũng sắp kết hôn rồi, Ngọc Quan Âm đó của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nu-song-thu/3406215/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.