“Điều đó là đương nhiên rồi.” Cố Lam bị gió thổi vào mặt, lời nói của cô bị phân tán trong cơn gió: “Bởi vì Ngôn Ngôn cũng đối xử rất tốt với tôi.”
"Chẳng phải, em cũng chỉ là làm việc dưới trướng cô ta thôi sao..."
“Anh có biết tại sao tối nay chị ấy lại chạy qua đây đánh Thẩm Phỉ đầu tiên không?” Cố Lam cắt ngang lời anh, trong lời nói của cô thấp thoáng một chút tiếc nuối.
Tần Tu Nhiên hơi khó hiểu: "Tại sao?"
"Bởi vì chị ấy biết rằng nếu chị ấy không đánh Thẩm Phỉ thì tôi sẽ là người ra tay đánh anh ta. Nếu tôi làm điều đó thì tôi sẽ bị để lại tiền án, điều này sẽ không tốt cho tôi."
Nghe thấy những lời này của cô, Tần Tu Nhiên vẫn không hiểu: "Tại sao em cứ nhất định phải đánh Thẩm Phỉ cho bằng được vậy?" Anh cau mày lại: "Thật ra, chuyện này của bọn em hoàn toàn có thể giải quyết bằng cách thương lượng, em có thể yêu cầu thanh toán, cũng có thể bảo Giản Ngôn bán trang sức đá quý đi để đổi lấy tiền mặt. Tại sao lại không thể dùng một phương pháp lý trí hơn để giải quyết vấn đề chứ?"
“Như vậy còn chưa đủ lý trí sao?” Cố Lam bình thản nói: “Trước khi đánh thì cũng cho anh ta đội cả mũ bảo hiểm rồi mà.”
"Dù sao thì chuyện này cũng là phạm pháp..."
"Tự tiện lạm dụng tài sản của người khác thì không phải là phạm pháp sao?" Cố Lam mỉa mai: "Tại sao anh lại cho rằng chuyện phạm pháp của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nu-song-thu/3406201/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.