Cố Lam ngơ ngác: "Mật khẩu gì?"
"Thì cái mà…" Giọng điệu của Tần Tu Nhiên trở nên dịu dàng hơn: "Tôi vẫn chưa biết mật khẩu cửa ở nhà."
"123456."
"Tôi cũng không biết gì nhiều về các thiết bị thông minh."
"Chỉ việc hỏi bạn Tiểu X là được."
"Chìa khóa dự phòng đâu? Em để nó ở đâu vậy?"
"Tôi để dưới tấm thảm chùi chân ở ngay cửa."
"Các thiết bị an ninh trong nhà em đều được cài đặt đơn giản như vậy mà em cảm thấy an toàn sao?" Tần Tu Nhiên càng nghe cô nói thì anh càng cảm thấy kinh ngạc: "Em không biết cài đặt phức tạp hơn sao?"
"Cũng có phải là nhà của tôi đâu." Cố Lam cảm thấy thật khó hiểu: "Tôi làm phức tạp đến vậy để làm gì? Anh cảm thấy như vậy không đủ an toàn thì tự anh đi mà cài đặt đi!"
Anh không thể trả lời lại câu nói của cô.
Bỗng dưng, Tần Tu Nhiên cảm thấy rằng những gì Cố Lam nói cũng rất có lý.
Hai người họ, bốn con mắt cùng nhìn nhau, bảo vệ đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt đã hiểu rồi gật đầu: "Tôi đã hiểu rồi."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh, bảo vệ nhìn Cố Lam rồi nói: "Anh ta chẳng phải muốn cô cùng trở về sao? Nói nhảm chi nhiều vậy?"
Mọi người đều khựng lại, Vương Cương tháo kính râm ra, dùng ánh mắt hung hăng, trừng mắt liếc nhìn bảo vệ: "Câu như vậy mà cũng dám nói ra sao? Không muốn làm nữa à?"
“Anh ta cũng đâu phải ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nu-song-thu/3406200/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.