"... Ừm, chắc là không thể nào." Nhóc con bị vấn đề của Tiểu Bạch làm cho bối rối.
Cậu có thể nghe được ý nghĩa khác trong câu nói: "Tiểu Bạch chẳng lẽ anh muốn biến thành người."
Tiểu Bạch không hề che giấu ý đồ của mình, thật thẳng thắng biểu đạt mong muốn của bản thân, nó gật gật đầu.
"Ừm, tôi phát hiện nếu biến thành người tôi có thể làm được rất nhiều việc." Có chủ nhân hay không không quang trọng, nó cảm thấy bản thân có thể tự cố gắng, đương nhiên có thể sống một cuộc sống tốt.
Không cần sợ hãi khi bị vứt bỏ, ăn ngủ đầu đường xó chợ, vì một chút thức ăn mà tranh đoạt đầu rơi máu chảy, thậm chí có thể mất mạng.
Thậm chí nó còn nghĩ, tương lai một ngày nào đó sau khi nó biến thành người, sống chung với con người, chắc chắn không ai phát hiện ra nó là một con mèo biến thành.
"Tại sao không được, nhóc cũng biến thành người không phải sao?" Tiểu Bạch không rõ lắm, nó cảm thấy Đầu Đất biết chữ, sử dụng máy tính di động của con người, bây giờ nó cũng đang tập sử dụng, từ từ sẽ đuổi kịp Đầu Đất.
Nó cảm thấy Đầu Đất làm được, nó sẽ không có vấn đề.
Tuy rằng việc học chữ đối với nó mà nói tương đối khó, nhưng chỉ cần thật chăm chỉ thì chắc chắn không thành vấn đề.
Tiểu Bạch hi vọng mình là một con mèo khác biệt.
Nghe chuyện Đầu Đất biến thành hình người, Tiểu Bạch bỗng thấy đầu óc chợt lóe lên một tia sáng, trong lòng giống như được thắp sáng.
"Gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-ga-vao-hao-mon/1095229/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.