Chương trước
Chương sau
Thiếu niên được Hàn Thiên Hữu ôm vào nhà, lên lầu, cuối cùng là tiến vào phòng ngủ quen thuộc, được hắn cẩn thận ôn nhu đặt trên giường lớn mềm mại.
Lưng tựa vào giường, cậu thả lỏng thân thể duỗi thẳng tay chân, nhìn về phía Hàn Thiên Hữu, trong chốc lát không biết nên nhìn chỗ nào mới được.
Cậu phát hiện, sau khi cậu biến thành người hắn dường như thân thiết với cậu hơn, thái độ tốt đến mức làm cậu không kịp thích ứng.
Hắn hay dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn mình, thật áp lực, thiếu niên có cảm giác quẫn bách không biết phải trốn ở đâu.
Nguy hiểm!
Rất nguy hiểm!
Tin tức này không ngừng truyền vào đầu cậu.
Thiếu niên bị nhìn chằm chằm đến nổi da gà, ánh mắt bắt đầu lơ đãng, cậu cảm thấy mình nên nói gì đó, nếu không dựa theo tình huống này đi xuống, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện không hay.
"Không, không phải nói về nhà sẽ gọi bác sĩ cho em sao?" Thiếu niên quay mặt sang một bên, vùi vào chăn, tầm mắt hướng lên đầu giường, để bên má đối diện với người đang nhìn mình chăm chú.
Tránh đi ánh mắt xâm lược sau lưng, thiếu niên phát hiện mình không còn nóng nảy như vậy.
Có thể là do váy áo quá dày gây ra.
Thiếu niên nghĩ trong lòng như thế.
Ánh mắt của Hàn Thiên Hữu ngắm nhìn cổ trắng nõn nhỏ nhắn của thiếu niên lộ bên ngoài, còn có xương quai xanh tinh xảo khéo léo, lưu luyến nhìn một lát mới thu hồi ánh mắt.
"Được, tôi đi gọi bác sĩ tư nhân, em cố chịu một lát."
Không đợi cậu hiểu rõ ý tứ trong câu nói của hắn, đầu tiên Hàn Thiên Hữu đóng kín cửa, kéo màng, một đường đi tới, cúi xuống cởi nữ trang trên người cậu...
Vẻ mặt thiếu niên hoảng sợ, không biết phải làm gì, cả người đỏ lên phát run, môi mím chặt nói chuyện không rõ ràng lắm: "Anh Thiên Hữu, anh làm gì vậy?"
Hắn vừa cởi dây buộc phía sau lưng thiếu niên, động tác không hề có ý muốn dừng lại, vừa nói: "Tôi thấy em mặc đồ này không được thoải mái, cởi ra thay một bộ áo ngủ rộng rãi."
Mặt thiếu niên đỏ bừng muốn bốc khỏi, cậu vùng vằng nửa ngày, mới ấp úng nói: "Em, em tự cởi được, anh đi gọi bác sĩ đến đi..."
Thiếu niên nghĩ cậu giải thích như vậy hắn sẽ dừng lại, kết quả lại nghe được, hắn sắp vùi mặt vào cổ cậu dùng giọng điệu trầm thấp khàn khàn nói: "... Không phải em đau mông sao? Em hoạt động không tiện, tôi làm giúp em là được." Mặt hắn cách cổ cậu rất gần, khi nói chuyện hơi thở sẽ phả vào.
Hơi thở không quá nặng nề nhưng không hiểu sao làm cậu cảm thấy nóng cháy, da thịt ở cổ lộ ra ngoài nổi lên một mảng hồng nhạt.
"...."
Dây buộc sau lưng cuối cùng cũng tháo ra, quần áo nửa người trên tuột xuống, trong tiếng kinh hô của thiếu niên, hắn tiếp tục vén váy cậu lên.
"Tôi lấy váy lót ra cho em." Hắn nhìn thiếu niên một cái, gương mặt vẫn như bình thường không chút thay đổi.
Thiếu niên rụt hai tay lại, dưới ánh mắt hắn đáng thương như con thỏ nhỏ, yếu ớt gật đầu, "Được, cảm ơn."
Nhưng thật sự không cần đâu (⊙o⊙)
Cậu hò hét trong lòng.
Sau đó nhìn hắn thật thà giúp cậu, không có ý đồ khác, cậu cảm thấy bản thân mình đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Hàn Thiên Hữu sẽ không hại cậu, lại nói, lần trước lúc biến thành hình người đã sớm bị nhìn hết, hiện tại cậu mới thẹn thùng có phải quá muộn rồi không?
Váy lót được tháo ra, theo sau là trang phục hoàng gia Châu Âu rườm rà, cởi ra xong nửa người trên của cậu trống trải, về phần phía dưới thì cậu vẫn mặc quần.
Hắn giúp cậu để váy dài rất nặng sang một bên, khom người ngồi xổm xuống bắt đầu cởi giày giúp cậu.
Thiếu niên nằm trên giường, hai chân còn để ở mép giường, giày da martin buộc chặt chỉnh tề, ngón tay hắn linh hoạt rất nhanh đã cởi xong, hơn nữa còn giúp cậu cởi tất trên chân.
Cuối cùng chỉ còn lại quần...
"Em, em tự làm được." Cậu lắp bắp, đỏ mặt không dám nhìn hắn.
"... Được rồi, tôi đi lấy quần áo cho em." Giọng nói của hắn dường như hơi tiếc nuối.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn thiếu niên bồi hồi trong chốc lát, mới mở cửa sang phòng cách vách tìm kiếm quần áo.
Bây giờ tủ quần áo không chỉ có đồ của mình hắn, còn có của thiếu niên, do hắn chuẩn bị cho cậu.
Có quần áo mặc đi tiệc, đi chơi, còn có quần áo ở nhà, cùng vởi đủ loại đồ ngủ, hắn nhìn nhìn một hồi, cuối cùng quyết đình lấy một bộ áo ngủ mình thường hay mặc.
Áo ngủ của hắn đối với thiếu niên gầy nhỏ mà nói thật sự rộng thùng thình...
"Em hoạt động không tiện, mặc đồ rộng một chút thích hợp hơn." Hiểu ra nghi ngờ của thiếu niên, hắn giải thích như thế.
Thiếu niên hiểu rõ gật gật đầu, cảm thấy hắn nói gì cũng có đạo lý.
"Vậy em mượn của anh mặc." Còn cảm kích vô cùng, dường như đã quên mất bất kì áo ngủ nào cũng rộng rãi thoải mái mà.
Dưới sự trợ giúp của hắn, rất nhanh cậu đã thay xong đồ ngủ rộng thùng tình, sau đó được hắn nhét vào ổ chăn, dém chăn thật kín, nhưng sợ cậu bị nóng nên chỉnh điều hòa xuống nhiệt độ thích hợp.
Tiểu Vũ bị quấn thành tằm cưng: "...."
"Tôi đi gọi điện cho bác sĩ tư." Hắn làm xong hết thảy, nhấc máy gọi một cuộc nội bộ.
"Sao rồi?" Thiếu niên trông giống như một con sâu lông, không an phận ngọ nguậy vặn vẹo trong chăn.
Mặt cậu vẫn đỏ bừng như trước.
"... Em nghĩ nên biến thành hình sóc nhỏ." Thật ra điều làm cậu buồn bực chính là tại sao hắn không đi ra.
Hắn đi ra ngoài, cậu có thể muốn làm gì thì làm.
"Biến thành sóc?" Hàn Thiên Hữu hỏi.
"... Em muốn đi vệ sinh, từ lúc tiệc cưới bắt đầu đến giờ đã qua mấy tiếng đồng hồ, hiện tại em mắc đi vệ sinh." Lúc đầu chỉ hơi mắc chút thôi, bây giờ thật sự nghẹn đến luống cuống tay chân.
Hàn Thiên Hữu vuốt cằm, hiểu ra.
"Em biến thành hình sóc thì vết thương vẫn còn đó, hành động có thể càng không tiện, tôi mang em đi vệ sinh trước, chờ bác sĩ kiểm tra xong rồi biến thành sóc cũng được."
Tiểu Vũ không có năng lực phản đối: "...."
Dùng hình sóc đi vệ sinh không được sao?
Cuối cùng, nhóc con đứng trước thái độ cứng rắn của hắn, vô cùng tin tưởng nhân phẩm hắn, không chút giãy dụa, ngoan ngoãn để bị ôm vào nhà vệ sinh, sau đó ngơ ngác được ôm ra ngoài.
Bác sĩ tư nhân rất nhanh đã tới, bởi vì lần trước đã đem thiết bị đến, lần này kiểm tra xong rất nhanh.
"... Xương chậu bị nứt ra, cần nghỉ ngơi nhiều." Bác sĩ tư nói, cuối cùng lặng lẽ bỏ thêm một câu, dặn dò: "Không thể làm hành động quá mức kịch liệt, đừng nghĩ bây giờ còn trẻ thân thể khỏe mạnh, về sau lớn tuổi mới thấy bệnh tật.
Ý tại ngôn ngoại, nghĩa là: Người trẻ tuổi, tiết chết một chút đi.
Hàn Thiên Hữu lạnh lùng nhìn thoáng qua bác sĩ tự cho mình hiểu biết kia, ý bảo bọn họ có thể đi rồi.
"Tôi biết nhiều hơn ông, ông có thể đi rồi."
Bác sĩ há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn lựa chọn không nói nữa.
"...."
Ngài thẹn quá thành giận phải không?
Bác sĩ yên lặng rời đi.
Hàn Thiên Hữu giúp thiếu niên đắp thuốc, uống thuốc, xong rồi đưa cậu điện thoại và máy tính bảng.
"Nghỉ ngơi cho tốt, một lát tôi bưng cơm lên." Ý của hắn là muốn thiếu niên tiếp tục nằm trên giường.
"... Buổi tối em mới bôi thuốc có được không? Em vừa uống hai phần thuốc Đông y." Cậu nhớ tới Tiểu Bạch, từ sáng đến giờ Tiểu Bạch đã ở biệt thự mấy tiếng, cậu muốn chơi với Tiểu Bạch một lát.
"Em cảm giác uống thuốc rồi mông cũng không đau nữa."
Hắn liếc một cái đã nhìn thấu ý đồ của thiếu niên, bất đắc dĩ gật đầu.
"Được..."
Hắn còn chưa nói xong, thiếu niên tằm cưng trong chăn nháy mắt biến mất trên giường, ổ chăn nhiều thêm một cục lông màu đỏ.
Nhóc con lông xù chui ra khỏi chăn, mở to đôi mắt đậu đen nhìn Hàn Thiên Hữu, hắn thành thạo ôm nhóc lên, nhìn sau mông nhóc con mập mạp là thuốc dán màu trắng dính dính, duỗi tay muốn gỡ xuống.
Thuốc dán màu trắng không lớn, tuy vậy so với thân thể chỉ lớn hơn nắm tay hắn một chút của cục lông, thuốc dán kia nhìn thấy rất rõ ràng.
Cái mông lông xù của nhóc con kia đắp kín thuốc dán, giống như đang mặc bỉm...
Được hắn ôm vào người, nhóc con đương nhiên không biết sau lưng mình là hình dạng gì, chỉ vô cùng vui vẻ khi sắp được gặp bạn bè.
Ăn trưa đơn giản một bữa, ảnh đế ở lại trò chuyện với Hàn Thiên Hữu trong chốc lát.
Nhóc con kia cùng Tiểu Bạch trên sô pha trao đổi một chút tin tức gần đây, còn có chuyện học tập của bạn bè.
Từ sớm Tiểu Bạch tới biệt thự trong lòng rất vui vẻ, nó đến tìm Đầu Đất vì gần đây nó học chữ gặp khó khăn, đáng tiếc nó tìm xung quanh biệt thự vài vòng cũng không thấy Đầu Đất đâu.
Trong lúc Tiểu Bạch lần thứ hai đi đến rừng cây nhỏ cạnh trang viên, đến xem nhóm bạn bè một chút.
Vì sao đi lần hai, bởi vì lần đầu nó đi đến chỉ có Tiểu Hỏa, còn có Thiểm Điệp gần đây mới gia nhập, là một con bướm rất đẹp, nó nói không thấy Thanh Xà đâu.
Chuyện Thanh Xà biến mất đã qua một buổi tối, Tiểu Bạch cũng thật lo lắng, Thanh Xà đại ca tuy rằng lớn tuổi nhất trong chúng nó, cũng thông minh nhất, nhưng Thanh Xà có một tật xấu rất lớn đó là lười.
Lười đến mức làm người khác giận sôi.
Bình thường sau khi ăn xong, nó sẽ không động đậy, lần gần nhất hoạt động là vì chuyện của Đầu Đất, mới chịu bò ra khỏi hang.
Thông thường Thanh Xà đại ca đều ở trong hang, ăn no rồi ngủ, chẳng chịu xê dịch một chút nào, đương nhiên cũng xảy ra một việc không tốt là thân thể Thanh Xà càng ngày càng béo...
"Các ngươi yên tâm, ta sẽ không đi ra ngoài, chỗ này rất an toàn, ta đi tìm thức ăn xong sẽ quay lại." Bọn nó nhìn thân thể phì phì của Thanh Xà đại ca, thật sợ hãi hắn vừa bò ra đã bị con người bắt làm thịt.
Cả người Thanh Xà đại ca phủ một lớp vảy xanh đậm, thân thể dài mà còn to mọng, so với Hắc Xà cách vách mà nói, Thanh Xà đại ca rất béo rất béo...
Chiều dài sắp được một mét rưỡi, đây là Thanh Xà tự mình nói, nhìn chung Thanh Xà thoạt trông là một con rắn rất ngầu, đồng thời rất có dã tính. Đặc biệt lúc có ánh nắng chiếu vào, vảy xanh biếc trên người Thanh Xà phát ra ánh sáng xanh lấp lánh, con ngươi màu cam lạnh lẽo sắc bén, nhóm đồng bọn cũng không dám đến gần.
Mà thức ăn Thanh Xà đại ca thích nhất là trứng...
Thanh Xà hay đi trộm trứng, tựa như ở biệt thự của chủ nhân Đầu Đất hoặc cạnh đó, nó sẽ không đến, gần quá dễ gặp người quen, chuyện này Thanh Xà đại ca tự mình nói.
Sau đó nó lựa chọn một chỗ không xa cũng không gần, tóm lại vẫn là trong khu này, chỗ của người giàu có, lần nào cũng đến đây trộm.
Một lần gây án, có thể no đến một tháng.
"Buổi sáng tôi tìm cả rừng cây nhỏ cũng không tìm được Thanh Xà đại ca, tôi nghi ngờ hắn bị người bắt rồi." Chim nhỏ quan quác kêu.
Thiểm Điệp không thân với Tiểu Bạch, ở một bên vỗ cánh không biết nói gì.
Tiểu Bạch nghĩ nghĩ rồi hỏi: Gần đây hắn có nói đến trứng gì ăn ngon không?"
Thanh Xà đại ca thích món đó nhất.
Tiểu Hỏa nghiêng đầu nghĩ, quác quác kêu lên: "Hình như có, hắn nói có một nhà mới, thường xuyên có rất nhiều loại trứng khác nhau, cực kì ngon miệng, hắn đi trộm vài lần, nói trứng ở nhà đó vô cùng ngon.
"Vậy bọn ngươi đi xung quanh tìm xem, đừng bay vào nhà, có lẽ sẽ tìm được..." Tiểu Bạch nói với hai đồng bọn.
Đồng thời cũng nhờ vài động vật khác trong rừng cây, tuy rằng bọn chúng phân ra mấy nhóm tự chiếm lĩnh địa bàn, nhưng lúc cấp bách vẫn đồng tâm hợp lực giúp đỡ, dù sau bình thường Thanh Xà đại ca cũng không làm gì bọn chúng, bởi cậy chúng thoải mái đồng ý hỗ trợ.
Lúc này Tiểu Bạch nhớ tới nó muốn tìm Đầu Đất, đáng tiếc nó vẫn không tìm được.
Sau đó nó lại đến rừng cây nhỏ một chuyến, số lượng lớn động vật đến giúp đỡ, cuối cũng cũng có tin tức của Thanh Xà đại ca.
Thanh Xà đại ca đang ở trong một ngôi nhà của tiểu khu.
Nhưng mà tình huống không được tốt cho lắm, hắn bị người ta bắt lại, dường như bị gây mê hôn mê bất tỉnh, hơn nữa bị nhốt trong lồng sắt có khóa, đóng rất chặt.
Nhóm động vật muốn đánh thức Thanh Xà, nhưng nó không hề phản ứng gì.
Tiểu Bạch: "... Chắc chắn là bị gây mê?"
Nó nghi ngờ Thanh Xà đại ca có thể đang gặp nguy hiểm.
Trước kia nó nghe Thanh Xà nói một thân da thịt của hắn, còn có mật rắn gan rắn trong bụng đều là đồ quý, nhân loại rất thích, bình thường hắn ít đi ra ngoài bởi vì sợ bị bắt.
Một con chim sẻ màu xám kích động kêu chíp chíp nhào về phía trước: "Đúng vậy, đúng vậy, hắn không hề cử động, giống như đã chết rồi."
Thiểm Điệp đang im lặng đột nhiên nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy không giống, bụng Thanh Xà đại ca còn động đậy, có thể nó vừa ăn một quả trứng rất lớn nên đang ngủ."
Quả trứng kia cực kì lớn, Thiểm Điệp nhớ rõ giữa thân thể mập mạp của Thanh Xà phồng lên một cục to, hắn còn thỉnh thoảng hít thở vài cái.
"... Tiểu Bạch, ngươi nói hiện tại làm sao bây giờ?" Tiểu Hỏa thật lo lắng.
Ăn trộm trứng bị bắt, còn nhốt trong lồng, chuyện này cực kì phiền toái.
Tiểu Bạch cũng rất buồn rầu.
"Vậy nhóm các ngươi hỗ trợ quan sát, ta có thời gian sẽ đến xem Thanh Xà đại ca, đến lúc đó sẽ nghĩ biện pháp." Chuyện này Tiểu Bạch cũng lực bất tòng tâm, hi vọng chủ nhà kia ngàn vạn lần đừng ăn thịt Thanh Xà đại ca.
Mang theo ưu sầu đầy mình, Tiểu Bạch trở về biệt thự, lúc nó gặp được nhóc con, lập tức nói chuyện này với nhóc.
"... Bị, bị bắt, Thanh Xà đại ca thông minh như vậy, sao lại bị bắt." Nhóc con cứ nghĩ loại chuyện này sẽ không xảy ra với Thanh Xà đại ca.
Tiểu Bạch dùng móng vuốt bắt, cào, cấu chíp bông trên đỉnh đầu, buồn rầu không thôi: "... Ta nghi ngờ Thanh Xà thường xuyên đến nhà đó, làm cho chủ nhà cảnh giác, đặt bẫy trước mới bắt được Thanh Xà đại ca."
Thanh Xà so với nhóm động vật có vẻ thông minh hơn nhiều, đa số kinh nghiệm sống của Tiểu Bạch đều học được khi đi theo Thanh Xà đại ca.
Chuyện ngốc nghếch để bị bắt được thế này, hẳn là không nên phát sinh trên người Thanh Xà.
Nhưng cố tình lại xảy ra.
Nhìn bộ dáng hoang mang của Đầu Đất, Tiểu Bạch tiếp tục giải thích: "...Hắn luôn đến trộm trứng của nhà nọ, Thanh Xà nói trứng ở đó ăn ngon nhất."
Vì tham ăn mà để mình rơi vào bẫy, một đời thanh danh của Thanh Xà toàn bộ bị hủy, nhóm đồng bọ đều thấy hết.
"Vậy bây giờ phải làm sao đây?" Nhọc con vô cùng lo lắng.
"Là một nơi gần đây sao?"
Tiểu Bạch gật đầu.
"Là một biệt thự trong tiểu khu, nghe Thiểm Điệp nói chủ nhà mỗi lúc ăn cơm còn thường xuyên nhìn Thanh Xà bị nhốt trong lồng sắt." Cảm giác ngay lập tức sẽ ăn hắn luôn.
"... Lồng sắt kia đã được khóa lại sao?" Nhóc con híp đôi mắt đậu đen nhỏ, bắt đầu suy nghĩ làm sao đi cứu đồng bọn về.
Tiểu Bạch gật gật đầu.
"Đúng, nếu không chúng ta đã sớm nghĩ cách thả Thanh Xà ra."
"Như vậy..." Cậu thở dài một hơi, cậu nhận thấy dù có muốn cũng không thể kéo dài chuyện này không thể được nữa, vẫn nên thẳng thắng với nhóm bạn thì hơn.
"Tôi nghĩ mình có thể thử đi cứu Thanh Xà về, nhưng mà, tôi nói với Tiểu Bạch trước một chuyện, anh đừng giật mình." Nhóc con quyết định nói chuyện mình có thể biến thành người với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch gật đầu, tỏ vẻ nó một chút cũng không giật mình.
"Nhóc nói đi Đầu Đất."
Bộ dạng nhóc con thật khẩn trương, thần thần bí bí, đưa đầu nhỏ lại gần, kề sát lỗ tai Tiểu Bạch kêu lên mấy tiếng chít chít chít.
"Tiểu Bạch, buổi sáng anh thấy một người mặc vày lớn rất khoa trương đúng không? Ngay trong biệt thự này, anh còn chui vào trong váy người đó." Nhóc con thần bí nói.
"Đúng vậy, tôi còn phát hiện trên người hắn có mùi giống của nhóc, đúng rồi, tôi thấy sau mông người đó có cái đuôi rất lớn, cực kì lớn!" Tiểu Bạch nhớ lại lập tức kích động vô cùng.
"Thật đáng sợ, người đó thoạt nhìn là nhân loại, nhưng sao có lại có một cái đuôi lớn, tôi nghi ngờ hắn không phải là người." Tiểu Bạch thì thầm nói.
Dường như nó bị chuyện lúc sáng làm cho kinh hãi.
Nhóc con dùng đôi mắt đậu đen nhỏ sâu kín nhìn bạn mình, đợi đối phương bình tĩnh lại, cậu mới chậm rãi nói ra bí mật của mình.
"Ừm, Tiểu Bạch nhìn không lần, người anh thấy buổi sáng kia thật ra chính là tôi..."
Tiểu Bạch xù lông toàn thân, đôi mắt màu làm trợn tròn, kinh ngạc nhìn Đầu Đất bên cạnh nó: "!!!"
Nhóc con tiếp tục giải thích: "Tôi có thể biến thành hình người, nhưng mà chưa thuần thục kỹ năng lắm. Bởi vậy mỗi lẫn biến hình đều còn lại một chút hình dạng sóc là cái đuôi và lỗ tai. Buổi sáng tôi phải ra ngoài, sợ bị người khác nhìn thấy nên mới ăn mặc như vậy." Đôi mắt đậu đen của nhóc híp lại thành một sợi chỉ.
"Nói thật lúc đó có chủ nhân của anh, còn có người khác trong biệt thự, tôi không thể giải thích với anh được, bây giờ mới nói với anh."
Tiểu Bạch như cũ khiếp sợ, thật lâu không thể hoàn hồn.
"... Đầu Đất, nhóc, nhóc nói thật sao?" Tiểu Bạch hoàn toàn sợ ngây người.
Hiếm thấy nó lộ ra bộ dạng ngơ ngác.
Nó mơ màng đứng trên ghế sô pha, ánh mắt dại ra.
Đầu Đất biết chữ, biết dùng đồ vật của con người, bây giờ còn có thể biến thành hình người, tuy rằng chỉ là bán thành phẩm nhưng như vậy cực kì giỏi.
Nhóc con gật đầu: "Đúng vậy, nhưng mà mới xảy ra gần đây thôi. Tôi muốn để qua một thời gian mới nói, mà lần này Thanh Xà đại ca gặp chuyện, trước tiên tôi phải khỏe lại, chờ lần sau biến thành hình người nói chuyện được, anh sẽ tin." Bởi vì nhóc phát hiện, buổi sáng lúc Tiểu Bạch kêu to, cậu có thể nghe hiểu.
Có nghĩa là mặc dù cậu biến thành người nhưng vẫn có thể trao đổi với nhóm động vật.
Tiểu Bạch vẫn chưa hoàn hồn từ chuyện đồng bọn của mình có thể biến thành hình người: "... Vậy sao bây giờ nhóc không biến thành người?"
"Mông tôi bị thương, xương nứt ra nên không thể cử động, hình sóc mới có thể trò chuyện với anh một lát." Cậu giải thích.
"Cho nên đừng lo lắng, chuyện của Thanh Xà đại ca tôi sẽ cố gắng giúp đỡ, anh nói địa chỉ chỗ đó, tôi sẽ nhờ chủ nhân giúp." Nhóc con nói ra cách của mình.
"... Được." Tiểu Bạch phát hiện, Đầu Đất hình như cũng không ngốc.
Có phải do biến thành người rồi nên mới thông minh lên được một chút?
Hơn nữa Tiểu Bạch phát hiện, cho dù nó cố gắng học tập thật nhiều, làm bản thân mạnh mẽ hơn, nhưng có một số chuyện thật sự bất lực, một cái khóa cũng có thể giam giữ đồng bạn của nó.
Biến thành hình người làm nhiều việc cũng tiện hơn rất nhiều.
Tiểu Bạch hâm mộ Đầu Đất.
Lần này không phải gặp được chủ nhân tốt mà là có thể biến thành hình người, tuy rằng chưa được hoàn thiện nhưng như vậy đã rất giỏi.
"Đầu Đất, nhóc nghĩ có phải đọc nhiều sách, biết nhiều chữ thì có thể biến thành người không?" Đôi mắt màu xanh lam của Tiểu Bạch tràn đầy khát vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.