Không cẩn thận bị hắn lấy làm lò sưởi nhỏ, vẫn thân mật dùng cằm cọ lên đầu cậu làm cậu ngạc nhiên đến được sủng mà sợ luôn.
Thì ra, Hàn gia chủ bề ngoài lạnh nhạt như vậy thực chất là một tên ưa dính người.
Nội tâm sóc nhỏ vui mừng, cảm thấy ấm áp kèm theo một chút thỏa mãn lạ kì.
o(* ̄︶ ̄*)o
Chút vui vẻ này không giống cảm xúc đối với người khác, loại vui sướng này tràn ngập trong lồng ngực, một chút xíu vui mừng cũng làm cậu cảm thấy vừa kì lạ vừa ngạc nhiên.
Vì thế cậu nâng đầu của mình lên, thực hiện đúng trách nhiệm của lò sưởi, một người một sóc cứ như vậy cằm dựa đầu, thân mật cho đến khi Hàn Thiên Hữu làm xong việc.
Lần nữa được thả vào ổ, cậu sớm đã buồn ngủ mơ màng nhưng vẫn luôn cố gắng không ngủ.
Nằm xuống giường nhỏ quen thuộc, nhóc con rốt cuộc cảm thấy an tâm, cậu buồn ngủ lắm nên nhanh chóng ngủ say.
Đồng thời vẫn không ngừng nói với bản thân, buổi sáng ngày mai nhất định phải thực hiện kế hoạch, nhân lúc hắn ra ngoài chạy bộ gần một giờ chính là thời cơ để cậu sử dụng máy tính.
Ngủ ngon một giấc, sáng chủ nhật nhóc con cố gắng mở cặp mắt đậu đen, rì rì bò từ trong ổ chăn ra.
Ừm, nhóc là mắc tiểu mới nên dậy.
Cậu ngóng cổ lên, nhón chân nhìn nhìn trên giường, à há Hàn Thiên Hữu chưa dậy kìa!
Thật là một phát hiện ngoài ý muốn, giám đốc cũng có lúc ngủ nướng hả?
Tự khó hiểu trong chốc lát, nhóc con hự hự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-ga-vao-hao-mon/1095204/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.