Bánh tart trứng màu vàng óng từ từ di động, nhóc con chỉ có một chút sức lực bú sữa, hai cái móng vuốt dùng hết sức mới miễn cưỡng đẩy được miếng bánh tới góc tường, giấu mình trong một bụi cỏ cao cao.
Thật ra khoảng cách này chỉ khoảng hai mét, nhưng nhóc đã mệt đến lật bụng lên.
Thân thể cậu nhỏ yếu, không có bao nhiêu sức lực, mẩu bánh mì ăn lúc trước tiêu hết sạch, bây giờ đã có chút đói bụng.
Mà hiện tại...
Cái bụng lông trắng của cậu lật lên trời, miệng nhỏ hơi hé ra, đôi mắt đậu đen tan rã mê mang.
Vừa mệt vừa đau, cậu cảm giác đuôi mình hoàn toàn không cử động được, không thể dựng thẳng lên hay làm động tác khác, nó chỉ rũ xuống kéo lê trên mặt đất.
Một chân kia đạp xuống, hung hăn giẫm trên đuôi non nớt của cậu, lực mạnh đến đáng sợ, cái đuôi năm sáu phân hơn phân nửa đã bị giẫm cho da tróc thịt bong, máu tươi dính bết lại trên lông đuôi, hiện giờ đã khô cứng, bộ dáng hoàn toàn khác trước.
Lần đầu tiên lén vào địa bàn của con người đã bị xua đuổi như vậy, bị gọi là chuột làm cậu cảm thấy vừa đáng sợ vừa tuyệt vọng.
Một khắc kia, linh hồn Âu Dương Thiếu Vũ xé rách đau đớn, cậu cảm thấy mình không còn là con người nữa, mà chỉ là một con sóc nhỏ chỉ cần no bụng mà phải mạo hiểm.
Cậu co ro thân thể ôm lấy chính mình cùng với cái đuôi không còn sinh khí, vết thương hở quá nặng, nơi đó đều có thể nhìn thấy da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-ga-vao-hao-mon/1095185/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.